Câu lạc bộ Tennis Seigaku.
“Này, Momoshiro. Không được đâu nhé.
Thế mà cậu lại bị một học sinh lớp 7 chèn ép.”
“Nhưng mà... Nếu chân phải bị bong
gân của cậu mà lành thì cậu...”
Hả? Diễn biến cốt truyện đã đến đây
rồi à? Đến muộn mất rồi, tôi khóc đây... Tôi muốn nghe câu: nếu tôi đánh trúng
100 quả, mấy người có cho tôi 1 triệu Yên được không? Haiz…
Chuẩn bị quay người đi thì lại thấy
huấn luyện viên Ryuzaki. Tiêu rồi... Phải trốn thôi...(Ứng dụng TY T)
“Ồ... Là Tiểu Tuyết đúng không? Lại
đây, tôi có việc muốn trao đổi với em?”
Thôi rồi, trốn không kịp: “Huấn
luyện viên Ryuzaki có chuyện gì thế ạ?” Trong tình huống này, giả ngu là thượng
sách.
“Này, cậu cũng học ở Seigaku à?”
Thiếu gia Ryoma kính mến, bây giờ cậu mới nhận ra tôi học ở Seigaku hả? Đả kích
- ing…
“Hừ... Sao nào? Tôi không được học ở
Seigaku hả? Dù sao thì tôi cũng là bạn cùng lớp với cậu vậy mà bây giờ cậu mới
nhìn thấy tôi hả? Đúng là cái đồ không có lương tâm.” Tức chết tôi rồi...(ˋ^ˊ)
“Mada mada dane” Ryoma bỏ mũ ra rồi
vò đầu.
“...” Lại là câu này. ╮(╯_╰)╭
“Hai em đừng nói nữa, Tiểu Tuyết đi
theo cô đến văn phòng.” Huấn luyện viên Ryuzaki nói xong thì kéo tôi về phía
văn phòng.
“... Ối, em biết rồi mà.” Thật là!
Sao lại kéo tôi, sợ tôi chạy mất à.
Đến văn phòng: “Cô Ryuuzaki à, cô
gọi em đến văn phòng có chuyện gì vậy?” Khả năng cao là bà ấy muốn tôi làm Chủ
tịch câu lạc bộ Tennis, tôi không thèm làm, mệt chết đi được.
“Là thế này, giải đấu khu vực sắp
diễn ra rồi, cô muốn nhờ em giúp cô huấn luyện những đứa nhóc kia. Tiện thể làm
Chủ tịch câu lạc bộ Tennis luôn.”
“Yada.” Tôi đây chẳng thèm.
“Đừng vội từ chối, làm chủ tịch câu
lạc bộ có nhiều lợi ích lắm đó.” Huấn luyện viên Ryuzaki bắt đầu dụ dỗ tôi.
“Yada.” Mấy trò đơn giản thế này,
còn lâu tôi mới mắc mưu. Hừ, không biết tôi là ai à... Tôi là thiếu nữ thiên
tài xinh đẹp Nhã Diệp Xuy Tuyết đó.
“Không thử xem xét thật à? Ở câu lạc
bộ Tennis, em muốn làm gì cũng được, cứ huấn luyện bọn chúng, đừng quá đáng là
được, miễn sao chúng nó vẫn lên sân đấu là được. Em thấy sao?”
Huấn luyện viên Ryuuzaki à, bây giờ
em mới phát hiện... Cô quá nham hiểm...
“...” Chuyện này thật sự quá hấp
dẫn, tôi hơi dao động rồi...
“Thành viên chính thức của câu lạc
bộ Tennis đều rất đẹp trai.”
“...” Tôi lung lay rồi...
“Em đừng quên là Ryoma cũng ở câu
lạc bộ Tennis đó, không muốn dạy dỗ nhóc con đó à?”
“... Em suy nghĩ một chút. Ngày mai
em sẽ trả lời cô.” Nếu bây giờ mà đồng ý ngay lập tức thì mất mặt quá.
Tôi nghĩ đến chuyện này sau ra khỏi
văn phòng. Có nên đồng ý không nhỉ? Cứ đồng ý đi, sau này còn có người để trêu,
điều kiện này thật tốt quá. Nhưng mà trong cốt truyện trường Seigaku không có
Chủ tịch câu lạc bộ Tennis.
“Bà ấy tìm cậu làm gì vậy?”
“Này... Ryoma, cậu có biết là dọa
người khác có thể làm người ta đột tử hay không? Sao cậu lại đột ngột lên tiếng
như vậy?” Người ta đang suy nghĩ mà làm hết cả hồn.
“Ngốc.”
“Sao cậu nói tôi ngốc? Cậu mới
ngốc.” Ryoma chết tiệt, Ryoma thối, lại còn bảo tôi ngốc? Tôi mà ngốc thì trên
đời này làm gì còn người thông minh.
“Mada mada dane. Cậu không về nhà
à?”
“Về, đương nhiên là phải về. Ồ...
Hóa ra là cậu đang đợi tôi đấy à?” Ha ha ha...
“... Ai thèm đợi cậu chứ, tôi chỉ sợ
cậu đi lạc rồi mất tích thôi.” Ryoma nói dối, quay đầu mũ lại, mặt có hơi đỏ.
Hả? Ryoma đỏ mặt? Tôi không nhìn lầm
chứ, tên nhóc này mà cũng biết xấu hổ? “Ừ ừ ừ, cậu không đợi tôi, cậu chỉ sợ
tôi đi lạc thôi. Đi, về nhà thôi.”