Tôi – Đoạn Liên Tuyết, là một cô
nhi. Nghe viện trưởng nói, khi vừa sinh ra tôi đã được đặt ở trước cổng cô nhi
viện. Nếu thời tiết lúc đó không lạnh, vì tôi lạnh quá nên đã gào khóc rất dữ
dội, nếu viện trưởng không nghe thấy tiếng khóc của tôi mà chạy ra mở cửa, có
lẽ giờ này tôi đã chết cóng từ lâu rồi. Liên Tuyết – Cái tên này là viện trưởng
đã đặt cho tôi. Viện trưởng nói rằng, vì hôm đó bà đã nhặt được tôi dưới làn
tuyết trắng, vậy nên gọi tôi là Liên Tuyết. Còn chữ Đoạn, chính là họ của viện
trưởng.
Bây giờ tôi đã 18 tuổi rồi. Tính
cách à, ha ha... Dưới sự dìu dắt của cô bạn tốt Liên Nguyệt, tôi trở nên vui
vẻ, cởi mở hơn nhiều. Nếu như bạn sống cùng một tiểu quỷ 10 năm liền như tôi mà
còn không bị cô ấy đồng hóa, vậy tôi chỉ có thể nói rằng bạn đúng là thiên tài
– ngu ngốc bẩm sinh.
Âu Dương Liên Nguyệt là bạn thân
nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất không để tâm việc tôi chỉ là một cô
nhi. Cô ấy không giống với tôi, cô ấy là thiên kim nhà giàu, là bảo bối được ba
mẹ nâng niu trong tay. Lý do chúng tôi quen nhau ấy à, lý do rất đơn giản,
thường thấy. Vào 10 năm trước, khi ấy tôi bị tất cả bạn bè trong lớp bắt nạt,
người lớn trong nhà cô ấy đã giúp tôi xử lý chúng.
“Tiểu Tuyết Tuyết, lại đây xem này,
đừng suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc như thế, cẩn thận chưa già mà đã
mất trí.” Liên Nguyệt tỏ ý không vui nhìn tôi.
“Nguyệt Nguyệt, tớ biết dạo này tớ
bận quá, nên không có thời gian ở bên cậu, nhưng mà, cậu đừng độc miệng như vậy
chứ, hễ mở miệng là trù ẻo tớ. Cậu cũng biết mà, tuy rằng tớ rất thích Anime và
Manga, nhưng tớ không có thời gian đọc mà.” Trong phòng, tôi ngồi xuống cạnh
Liên Nguyệt, tay tôi vẫn cầm bộ hồ sơ tuyển dụng.
“Không được không được, bất kể thế
nào, hôm nay cậu phải xem Võng Vương với tớ.”
“Trời ơi, cậu xem chưa đủ hả? Tớ đã
xem cùng cậu N lần rồi đấy.” Tôi cạn lời, con bé này tại sao xem mãi không biết
ngán vậy? (Ứng dụng TY T)
“Làm sao mà đủ chứ, cậu xem này,
Tezuka ngầu thế này cơ mà, dù hơi lạnh lùng một chút. Fuji thì quá dịu dàng,
tuy đôi lúc khá hai mặt. Ryoma thì đáng yêu, dù rất chảnh. Còn có Atobe...”
Liên Nguyệt hào hứng nói.
Tôi ngây người, cô ấy vừa đấm vừa
xoa người ta...đúng là phong cách của Liên Nguyệt. Toát cả mồ hôi.
“Sao cậu không nói gì?”
“Không...không có gì, tớ bái phục
cậu luôn. Được rồi, để lần sau tớ xem cùng cậu, bây giờ tớ phải về nhà rồi. Tạm
biệt.” Tôi đứng dậy, không đợi Liên Nguyệt phản ứng tôi đã nhanh chân chạy ra
khỏi cửa mất rồi.
“Cậu quay lại cho tớ...” Nghe tiếng
gào thét của Liên Nguyệt là tôi biết cô ấy bị tôi làm cho tức chết rồi, đâu có
ngu mà quay lại để nghe cậu ấy chửi.