Một tiếng xoạt.
Dừng nhạc, kiếm dừng.
Hoắc Hằng không thể tiếp tục duy trì nụ cười rực rỡ
khi nhìn thấy thanh Long kiếm băng giá.
Mồ hôi lạnh toát ra như mưa.
Trực tiếp lấy đầu đối thủ giữa đám đông.
Nếu như lúc này Tống Nguyễn muốn giết người.
E rằng Hoắc Hằng đã trở thành một cái xác, tất cả mọi
người trong bữa tiệc đều cảm nhận được điều này.
Tống Nguyễn hơi mỉm cười: “Tài nghệ của tôi vẫn khiến
mọi người chưa hài lòng sao?”
Ai dám nói không hài lòng chứ?
Không muốn sống nữa sao?
Mọi người đều xoa xoa đầu nói: “Hài lòng”
Chỉ có Diệp Liên Y thật tình chạy về phía Tống Nguyễn:
“Em gái, em đúng là quá ngầu rồi!”
Tống Nguyễn thu kiếm lại sắc mặt dịu dàng nhìn về phía
lão phu nhân và lão gia: “Ông nội, bà nội con biểu diễn xong rồi.”
Lão phu nhân phấn khích đến đỏ mặt: “Đẹp lắm! Rất có
phong thái của ta ngày xưa.”
Lão gia nhíu mày, vỗ vỗ vào tay lão phu nhân: “ Đừng
nghe lời bà ấy nói, rõ ràng là giống phong thái của tôi.”
Lão thái thái trừng mắt: “Của ai?”
Lão gia chợt dừng một giây: “Của bà.”
Trong lòng oán thầm, cũng không biết ai lần đầu tiên
nhìn thấy thanh Long rồng còn không dám cầm kiếm.
Cha của Hoắc Hằng là Hoắc Quân Nhã nhịn không được bèn
nói: “Cha, cô ta vừa múa kiếm lại còn cầm Kiếm rồng chỉ vào cổ Hằng nhi như vậy
có phải là quá đáng rồi không?”
“Đúng vậy, Hằng Nhi sợ tới mức muốn ngất đi rồi.”
“Con nhìn Noãn nhi ở bên cạnh Hằng nhi mặt mũi cũng bị
dọa tới trắng bệch.”
Lão gia thái độ lạnh nhạt, nhìn về phía các chá ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).