Trên
khuôn mặt lạnh lùng của Phó Hoài Bắc không có biểu tình gì, môi mỏng khẽ hé mở:
"Đừng vọng tưởng."
Lời
nói của người đàn ông không chút lưu tình.
Đôi
mắt của Đường Tâm Di trừng to, ôm ngực, cô ta không thể chấp nhận những lời nói
đó là từ miệng Phó Hoài Bắc dành cho cô ta.
Nước
mắt yên lặng chảy xuống.
Phó
Hoài Bắc quay người rời đi.
Đường
Tâm Di nhìn bóng lưng lạnh nhạt đó, nức nở hét lên: "Em có chỗ nào không bằng
cô ấy?"
Phó
Hoài Bắc dừng bước chân.
Trong
lòng Đường Tâm Di cảm thấy kích động, nghĩ rằng anh sẽ đổi ý, lảo đảo muốn đuổi
kịp anh.
Phó
Hoài Bắc quay đầu lại, khuôn mặt và ánh mắt lạnh lùng hơn trước: "Mọi thứ
đều không bằng."
Đường
Tâm Di đột nhiên ngừng lại tại chỗ, sau vài giây, cô ta nhận ra rằng Phó Hoài Bắc
đang nói rằng cô thua kém Tống Nguyễn về mọi mặt.
Trái
tim như bị dao cứa thành từng mảnh nhỏ.
Từ
trước đến nay tính tình Phó Hoài Bắc chưa bao giờ tốt: "Niệm tình chú Đường,
lần này tôi không so đo với cô, Đường Tâm Di, sẽ không có lần sau."
Khi
người của Phó Hoài Bắc đã đi xa, Đường Tâm Di vẫn như cũ nhìn bóng dáng đó.
Đường
Tâm Di!
Đây
là lần đầu tiên Phó Hoài Bắc kêu tên cô ta, giọng nói của anh ấy thật dễ nghe!
Nhưng
vì cái gì lại nói lời vô tình đến thế?!
Tại
Tống Nguyễn, tất cả là tại người phụ nữ đó, trước khi người phụ nữ đó xuất hiện,
Phó Hoài Bắc không phải như thế này.
Tiêu
Phùng Thanh cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phó Hoài Bắc: "Làm thế
nào, cậu không vui khi được tỏ tình sao?"
"Nếu
quá rảnh rỗi, đến Chiên Vực đi." Phó Hoài Bắc nói xong liền tiến vào trong
lều trại.
Tiêu
Phùng Thanh mất tự nhiên sờ sờ mũi.
P ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).