Hệ thống: "Chiếc áo giáp mềm này ngoài việc chống lại dao kiếm ra, còn có thể cách ly phóng xạ trong một phạm vi nhất định, là một loại Linh võ bảo vệ."

Diệp Mẫn Nhàn thậm chí còn lấy Linh võ của mình cho cô.

Tống Nguyễn cảm động trong lòng, lần đầu tiên có người coi trọng mạng sống của cô hơn cả bản thân cô.

Sự vội vàng của Hoắc Quan Nam bộc lộ rõ ràng trong lời nói.

Tống Nguyễn đưa lại áo giáp cho Diệp Mẫn Nhàn: "Con có đồ giữ mạng rồi, con không cần cái này."

Diệp Mẫn Nhàn nhăn mày, mặc dù Hoắc Tu Tề không nói cho bà biết quá nhiều về gia đình lúc trước của Tống Nguyễn, nhưng rõ ràng, con gái của bà không sống tốt trong gia đình đó.

"Con nhận đi, đừng nhìn sắc mặt của cha con, ông ấy chỉ là không có việc gì để làm mà tìm việc làm thôi." Nói rồi, Diệp Mẫn Nhàn còn đánh Hoắc Quan Nam một cái.

Hoắc Quan Nam bất lực: "Mẹ bảo con cầm thì con cứ cầm đi."

Cùng lắm ông lại tìm một kiện linh võ bảo vệ khác cho Diệp Mẫn Nhàn.

Tống Nguyễn lắc đầu: "Con thực sự không cần, con có đồ bảo vệ bản thân rồi, không tin mẹ đánh con một cái thử xem."

 Tống Nguyễn nói thầm nói với hệ thống: "Ngươi kích hoạt cho ta một lần phòng hộ giáp bảo vệ."

Hệ thống có chút tiếc nuối: "Một lần kích hoạt là một cao cấp tinh hạch."

"Một cái thì một cái." Có thể khiến cho Hoắc gia tin tưởng vào khả năng của mình cũng đáng.

Diệp Mẫn Nhàn thương cô còn không kịp, làm sao mà có thể lỡ đánh cô được.

"Con không muốn thì không muốn, để ta đánh con làm gì? Dù sao đi nữa, từ khi các con tốt nghiệp đến lúc đi Chiến Vực, vẫn còn tám chín tháng nữa, trong khoảng thời gian này, để cha con tìm cho con một kiện linh khí tốt, ông nghe rõ chưa?" Câu cuối cùng là nói với Hoắc Quan Nam.

Hoắc Quan Nam liên tục gật đầu: "Nguyễn Nguyễn cũng là báu vật của tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm được một kiện linh khí giữ mạng phù hợp hơn cho con bé."

---

Con gái cưng của mình, Diệp Mẫn Nhàn nhìn thấy như thế nào cũng thấy hay, chiều bà buộc phải kéo Tống Nguyễn đi dạo phố mới được.

Hoắc Quan Nam phải đi theo vợ mình, tự nhiên phải theo đi, Diệp Liên Y cũng hào hứng đòi theo đi.

Lúc lên xe, Hoắc Quan Nam vẫn quay lại nhìn Hoắc Tu Tề: "Con, gắng làm việc cho tốt ."

Diệp Liên Y: "Anh, cố gắng làm việc cho tốt đi nha!"

Diệp Mẫn Nhàn vẫy một nụ hôn gió: "Con trai, cố lên!"

Đến lượt Tống Nguyễn, nhìn Hoắc Tu Tề, nghĩ một chút : "Anh cả, tạm biệt ."

Hoắc Tu Tề.......

Anh không nên sớm nhận lời Hoắc Quan Nam kế thừa gia sản mới phải.

Nhìn họ đi mà không có chút biểu cảm gì.

Tài xế trực tiếp lái xe đến trung tâm mua sắm sầm uất và xa hoa nhất.

Cả một trung tâm mua sắm sầm uất, bán đủ các loại hàng hiệu cao cấp xa xỉ.

Diệp Mẫn Nhàn đến nơi này như cá gặp nước: "Nguyễn Nguyễn, thấy thích gì thì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con."

"Được." Tống Nguyễn gật đầu.

Hai người đi trước, Hoắc Quan Nam và Diệp Liên Y đi theo phía sau.

Hoắc Quan Nam ghét bỏ nhìn dáng vẻ bọc kín của Diệp Liên Y nói: "Không bằng con cởi mắt kính bỏ khẩu trang tháo mũ ra, người trên đường đều đã nhận ra con hết rồi, ta đi tìm mẹ con, con tự mình đi đi."

Nói xong, Hoắc Quan Nam bước về phía trước.

Diệp Liên Y:......

Hiện tại anh ta đã bị bao quanh bởi đám đông, còn đi dạo phố gì nữa?

Đứng tại chỗ ngẩn người một chút cũng bỏ chạy theo, Hoắc Quan Nam đứng bên cạnh Diệp Mẫn Nhàn, giúp cô chọn túi xách.

Tống Nguyễn không hứng thú với những thứ này, nhưng cũng ở bên cạnh đưa ra ý kiến tham khảo.

"Em gái, em có muốn xem phim không?" Diệp Liên Y sợ cô ấy nhàm chán nói thầm.

Tống Nguyễn vừa muốn từ chối, Diệp Liên Y lại nói: "Gần đây có một bộ phim điện ảnh do anh ba em đóng, em có muốn xem không chúng ta cùng đi."

"Được."

Thấy Tống Nguyễn đồng ý, Diệp Liên Y hận không thể nhảy lên vui sướng.

Hỏi Hoắc Quan Nam có đi không.

Hoắc Quan Nam liếc mắt nhìn Diệp Mẫn Nhàn đang dạo phố vui vẻ: "Mẹ các con hiếm khi nghỉ một ngày, các con đi đi, xem xong ăn cùng nhau là được."

Diệp Liên Y đồng ý, mua vé mua đồ ăn nhẹ, mua nước uống cùng Tống Nguyễn đi vào rạp phim.

Trong rạp chiếu phim, có người nhận ra Diệp Liên Y thì ngạc nhiên mở to mắt chen lên trước : "Anh là Diệp Liên Y đúng không?"

"Suỵt!" Diệp Liên Y ra hiệu cho cô gái không nói nữa, nói thầm: "Muốn ký tên hay chụp hình?"

Vậy là, thật sự là Diệp Liên Y!

Cô gái siêu kích động, bối rối ngỏ lời: "Tôi cũng là fan cuồng của anh, hôm nay đến xem phim của anh, không ngờ lại có thể gặp được, quá kích động!"

Tống Nguyễn ở bên cạnh nhìn Diệp Liên Y an ủi cô gái nhỏ, chụp hình ký tên, luôn im lặng không nói gì.

Cô gái lấy được chữ ký, lại nhìn Tống Nguyễn, bị vẻ đẹp của cô làm cho bất ngờ, nói thầm: "Cô thật xinh đẹp, Cô thích thần tượng của tôi ở điểm nào? Anh ấy tính khí rất không tốt ."

Giọng nói của cô gái dù nhỏ nhưng Diệp Liên Y đứng bên cạnh, vẫn nghe rõ từng chữ, như có một đàn quạ bay quanh đầu, đây rốt cuộc là một cô fan gì vậy?!

Tống Nguyễn bối rối, nghĩ đến bức tường đầy các bản giới hạn blind box và bắp rang bơ coca trong tay nói: "Anh ấy rất tốt."

Cô gái một lúc cảm xúc phức tạp.

---

Bộ phim có liên quan đến tình cảm gia đình, Diệp Liên Y trong đó vào vai là một người anh trai, anh ta từ nhỏ đã biết mình có một cô em gái bị thất lạc.

Nhưng chưa bao giờ gặp được đứa em gái đã bị bắt cóc ngay khi sinh ra, cha mẹ anh ta thì bận rộn với công việc để tìm kiếm đứa trẻ, đôi khi anh ta cũng sẽ tưởng tượng, em gái của anh ta trông như thế nào.

Nếu một ngày nào đó tìm thấy, anh ta phải làm thế nào để đối xử thật tốt với cô ấy.(Ứng dụng TY T)

Tống Nguyễn ban đầu không muốn xem phim, lúc này nhìn lên, không khỏi cảm động.

Vỗ nhẹ cánh tay của Diệp Liên Y: "Em đã trở lại rồi."

Diệp Liên Y đột nhiên nghe thấy lời nói của Tống Nguyễn, trong lòng vui sướng nhảy múa nhộn nhịp, bề ngoài vẫn căng ra một khuôn mặt: "Làm gì phải kích động như vậy?"

Trong rạp chiếu phim đã có người bị cảm động đến khóc thầm.

Tống Nguyễn không nói nữa, ngược lại là Diệp Liên Y không chịu được: "Fan của anh đều khen bộ phim này diễn xuất của anh có đột phá, ngay cả những người thường xuyên chê bai anh, cũng không thể không công nhận anh diễn xuất rất tốt trong bộ phim này, không phải là diễn xuất của anh tốt hơn." Mà anh luôn là người anh trai trong phim kia.

Diệp Liên Y nhắm mắt suy nghĩ, hồi nhỏ mẹ hỏi các anh có ước mơ gì.

Anh cả kế thừa gia sản, anh hai ước chơi điện tử, chỉ có anh không có ước mơ gì.

Anh chỉ nghĩ rằng, một ngày nào đó có thể tìm lại em gái.

Anh muốn đứng ở chỗ cao nhất, chỗ sáng nhất, hy vọng một ngày nào đó, em gái ở đâu đó có thể nhìn thấy anh.

Dù có thể cả đời cũng không tìm được em gái, nhưng số phận có thể sắp đặt, người ở giữa biển người mênh mông kia, có thể đã gặp anh, có thể cũng là fan của anh .

Cho dù nghĩ như vậy, Diệp Liên Y cảm thấy đã là quá đủ.

Tống Nguyễn không giỏi biểu đạt bằng lời nói, chỉ trong một ngày, cô đã động lòng yêu quý người Hoắc gia, con người Hoắc gia, khiến cô có cảm giác như là đang ở nhà, cảm giác này cô có chút xa lạ, nhưng lại rất mong chờ,

Xem xong phim rồi đi ăn với Hoắc Quan Nam và Diệp Mẫn Nhàn.

Hoắc Quan Nam rất kén chọn về thức ăn, lại cộng thêm Diệp Liên Y là người của công chúng, nơi ăn uống tìm phải rất kín đáo .

"Nhà hàng mở trên biển, khách sạn là hình dạng du thuyền lớn, ăn cơm ở một bên, còn có thể nhìn thấy cảnh biển bên ngoài, thỉnh thoảng còn có cá heo nhảy qua lại từ bên ngoài."

Tống Nguyễn nghe giới thiệu của Diệp Liên Y, không để ý người bên cạnh.

Tống Thanh Thanh ban đầu đi với một nhóm bạn, đột nhiên nhận thấy một bóng dáng quen thuộc, ngẩn người một chút.

Người đó sao giống Tống Nguyễn như vậy?

Không thể nào, Tống Nguyễn làm sao có thể đến những nơi xa hoa cao cấp như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play