“Hết thật rồi!”

Người quản lý đột nhiên tỉnh lại: “Cái gì hết rồi ?!”

Tay đã mở sẵn chai thuốc trợ tim.

“Tiểu tổ tông tự mình đăng mười mấy bài viết, còn nói công chúa nhỏ của tiểu tổ tông không sai, nếu là tiểu tổ tông, phải kiện họ cho đến khi trục xuất khỏi học viện Võ Thuật.”

Người quản lý bị những tin tức tiểu tổ tông và công chúa nhỏ liên tiếp làm cho mình mơ hồ, tự mình lật điện thoại ra xem, xem xong chỉ có thể im lặng uống thuốc trợ tim cấp tốc.

Lúc này tại khu vực bình luận.

“Lão tử con mẹ nó còn chưa xem hết, đã bắt đầu tức giận rồi, tức chết lão tử rồi, lão tử muốn có sức mạnh của Tống Nguyễn, đừng nói làm cho chúng xin lỗi, có để cho chúng ăn cứt lão tử cũng làm.”

“Ca ca nóng tính, tôi yêu ca ca, loại người sỉ nhục học sinh này, phải bị trục xuất khỏi học viện Võ Thuật.”

“Còn có ông thầy Hoàng đó, làm thầy kẻ khác đã đành, làm sao có thể, đàn áp sự tích cực của học sinh như vậy, còn sỉ nhục học sinh.”

“Tôi xem xong rồi, Tống Nguyễn thật thảm, bị bắt nạt nhiều năm như vậy bây giờ mới bắt đầu phản kháng.”

“Hy vọng ca ca nóng tính có thể bảo vệ cô ấy thật tốt, cô ấy quá đáng thương rồi.”

"Tôi xem xong khóc luôn rồi, tôi cũng từng bị bắt nạt, trong đó Tống Nguyễn bị bắt nạt một số sự việc, luôn khiến tôi nghĩ đến chính mình, sự xa lánh, bắt nạt sỉ nhục, bôi nhọ tôi, mọi việc những người đó đã làm với Tống Nguyễn, tôi đều có thể cảm thông, rất nhiều lúc, tôi muốn cùng chết với những kẻ rác rưởi kia. "

Dưới khu vực bình luận của Diệp Liên Y, có người thanh minh cho Tống Nguyễn, cũng có người kể lại câu chuyện của chính mình, trong một thời gian ngắn, đa số mọi người đều có thể hiểu được hành động của Tống Nguyễn.

Nhưng vẫn có số ít người giằng co: “Dù sao đi nữa, để người khác quỳ xuống là không đúng, quả thật, có thể loại idol nào thì có loại fan như vậy, thậm chí, bạn gái Diệp Liên Y cũng rất là bạo lực.”

Diệp Liên Y chú ý đến những bình luận không tốt đó, trực tiếp trả lời: “Bạn qua đây gặp tôi, tôi để cho bạn xem xem tôi có bạo lực hay không, đến lúc đó bạn sẽ rõ.”

Người bình luận xấu đó tức không dám trả lời lại.

Diệp Liên Y nhìn tài liệu trong máy tính, nhìn thấy những nỗi khổ mà Tống Nguyễn đã phải chịu lúc trước, tức giận không chịu nổi, gửi toàn bộ tài liệu cho Hoắc Tu Tề.(Ứng dụng TY T)

Hoắc Tu Tề đang ngồi trong phòng họp, nhìn thấy tin nhắn của Diệp Liên Y nhăn mày.

“Anh, có chuyện nguy cấp, mau chóng xem tin tức cùng tài liệu, liên quan đến em gái.”

Hoắc Tu Tề ngẩng đầu nói một tiếng với đối tác đang họp, sau đó kết thúc cuộc họp video, nhìn những tin tức cùng tài liệu đó, tức giận đến mức đỏ ngầu hai mắt, đôi con ngươi đen trắng toát ra khí lạnh bức người không thể nhìn ra chút cảm xúc nào .

Em gái của Hoắc Tu Tề, sao lại chịu loại oan ức này.

Gọi một cuộc điện thoại.

Phàn Đông đang tuần tra trong khuôn viên trường học, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại toát ra khí lạnh thấu xương nổi trận lôi đình.

“Ai ở trường học bắt nạt Tống Nguyễn? Ông tự mình lên mạng xem xem, học sinh bắt nạt Tống Nguyễn là ai, tính cách như vậy không chuẩn mực, đều bị đuổi học hết đi.”

Phàn Đông sửng sốt, nhìn số điện thoại đang hiện trên màn hình.

Tại sao cổ đông lớn nhất của học viện lại nói giúp cho Tống Nguyễn?

Trên mạng?

Trên mạng lại là chuyện gì nữa vậy?

Phàn Đông không hiểu, nhưng dưới khí thế bức người cùng sự giận dữ của cổ đông, anh ta vẫn trả lời: “Đuổi học ngay lập tức, tôi sớm cũng không thích những học sinh đó rồi, nếu không phải cha mẹ bọn chúng cho trường học rất nhiều tiền trợ cấp, tôi sớm đã đuổi bọn chúng đi rồi.”

“Tiền trợ cấp nhanh chóng hoàn lại cho bọn họ, không đuổi học bọn chúng tôi thấy học viện Võ Thuật của ông nên sớm đóng cửa rồi.” Nói xong cổ đông lớn này tắt máy.

Lại nhận được một số khác: “Hoắc thiếu, những học sinh có phẩm chất xấu đã bị đuổi học rồi ạ.”

“Ừ.” Hoắc Tu Tề trả lời một cách nhạt nhẽo, sau đó tắt máy, tiếp tục gửi tin nhắn cho người làm trong công ty: “Đi điều tra Trình gia Ma Đô, Trương gia, Đường gia …”

Trời lạnh rồi, Vương gia cũng đã đến lúc nên phá sản rồi.

Tống Nguyễn đang ngủ trong căn phòng lộng lẫy giống như phòng của công chúa, mọi việc xảy ra, hoàn toàn không hay biết gì.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, suy nghĩ về bệnh tình của Diệp Mẫn Nhàn.

Vì một thời gian ngắn không thể xem xét tốt được, cô vẫn phải trở học viện Võ Thuật, nói không chừng, có thể từ nơi nào đó của học viện tiến vào Chiến Vực không?

Lười nhác vươn vai, đứng trên ban công, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Vô số loài động vật nhỏ ở bên ngoài, Tống Nguyễn đột nhiên nhớ ra rằng cô còn có nuôi một con mèo con.

Mèo ở đâu rồi?

Hình như từ khi đến Hoắc gia, con mèo nhỏ ấy đã từ trong túi của cô nhảy ra ngoài, không biết đi đâu rồi.

Tống Nguyễn thử dùng năng lượng tinh thần để tìm kiếm một chút.

“Mẹ ơi.”

Một tiếng kêu giọng nhỏ nhẹ vang lên.

Không đi đâu mất.

Tống Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, không lâu con vật nhỏ đã nhảy lên, lại trở lại trên vai cô .

"Ngươi vừa đi đâu?”

“Vừa đi thỉnh giáo thực lực với ông Hoàng lớn.”

Tống Nguyễn nhìn con hổ đang gầm rú trong sân.

Sau đó nhìn lại con mèo con lớn không đến một cái bàn tay.

Thỉnh giáo thực lực?

Cô nhìn con vật nhỏ này, nghĩ nó muốn kết thúc cuộc sống làm mèo nhanh à.

Tống Nguyễn xuống lầu, người hầu Hoắc gia khi thấy cô rất tôn trọng: “Tiểu thư, có gì cần phân phó không ạ?”

Tống Nguyễn chỉ vào con mèo con trên người: “Làm cho nó một ít thịt gà hầm chân bò.”

Diệp Mẫn Nhàn và Hoắc Quan Nam đang nói chuyện, thấy Tống Nguyễn xuống: “Con gái ngoan, mẹ và cha con chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc nhận con gái, thông báo cho mọi người, con là tiểu công chúa nhỏ của Hoắc gia, con xem thế nào, có vừa ý không?”

“Không cần đâu, con vẫn phải trở lại học viện Võ Thuật tìm người để huấn luyện.” Tống Nguyễn không thích gì về tiệc tùng.

Diệp Mẫn Nhàn và Hoắc Quan Nam nhìn nhau: “Vậy được, tổ chức một bữa tiệc gia đình nhỏ, nói với bạn bè thân thiết, con gái mẹ đã tìm thấy, được không?”

Tống Nguyễn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được.”

“Vậy để mẹ sẽ sắp xếp ngay, mẹ nghe anh cả con nói, là từ học viện Võ Thuật Ma Đô tìm thấy con đem con trở về.” Diệp Mẫn Nhàn nắm tay Tống Nguyễn: “Học sinh học viện Võ Thuật kỳ này, có thể phải đến Chiến Vực, con nói cho mẹ biết, con có muốn đi không?”

 Chiến Vực?

Tống Nhuyễn hoài nghi: “Chiến Vực có chuyện gì xảy ra phải không?”

Thấy con gái nhạy cảm như vậy, Diệp Mẫn Nhàn không biết là nên vui hay nên buồn nữa: “Có xảy ra một số chuyện, Chiến Vực tài nguyên phong phú, ngoài thành phố mà chúng ta đang sống hiện tại, các nơi khác cũng có rất nhiều người tiến vào, đều đang tranh giành tài nguyên ở Chiến Vực.”

Quả thật, gia đình này gia thế quá khủng, hiểu biết rất nhiều về Chiến Vực.

"Năm nay con đi đến đó, nguy hiểm hơn rất nhiều so với những năm trước đây, vì vậy, nếu con không muốn đi thì mẹ vẫn có vài phần chỗ đứng trong học viện.” Bà chỉ có một đứa con gái này, đã hơn mười năm không ở bên cạnh cô, bà không muốn cô gặp nguy hiểm.

Diệp Mẫn Nhàn muốn thỏa mãn tất cả các yêu cầu của con gái mình.

Thực ra Tống Nguyễn rất tò mò về Chiến Vực, cô tò mò về thế giới này tại sao lại để Chiến Vực trở nên không có quy tắc như vậy.

“Con muốn đi.”

Diệp Mẫn Nhàn thở dài: “Vậy con phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt, cái này cho con, lúc quan trọng có thể giữ mạng.”

Nói rồi, lấy ra một chiếc áo giáp mềm như lụa.

Hệ thống nói: “Linh võ.”

Tống Nguyễn sờ một cái, hóa ra đây là Linh võ, không biết hệ thống lưu trữ trong khối đá đó là cái gì.

Hoắc Quan Nam nhìn Diệp Mẫn Nhàn lấy áo giáp mềm ra, nhăn mày : “Mẫn Nhàn, đồ giữ mạng của con gái, tôi sẽ cho, cái này bà không thể cho, công việc của bà …”

Diệp Mẫn Nhàn nhăn mày, nhìn Hoắc Quan Nam: “Ông im miệng .”

Hoắc Quan Nam cứng miệng, lại nuốt lời xuống, chỉ còn cách nhìn sang Tống Nguyễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play