Máy
bay trực thăng hạ cánh.
Tống
Nguyễn từ máy bay trực thăng bước xuống trước, Hoắc Tu Tề và Diệp Liên Y theo
sau.
Cô đứng
ở vị trí trung tâm, người đứng chờ ở dưới máy bay ngẩng đầu nhìn cô, tựa như
đang ngước nhìn nữ hoàng.
Người
họ Hoắc ngoại trừ người đàn ông ở phía trước, phía sau mọi người vẻ mặt phức tạp.
Đứa
trẻ tìm được ở một chỗ nhà giàu mới nổi này, khác xa so với tưởng tượng của họ,
nghe đồn, tiểu thư nhà họ Hoắc, lớn lên ở nơi nhà giàu mới nổi, yếu đuối, xấu
xí, không có ý chí cầu tiến.
Nhưng
dám để Hoắc Tu Tề làm nền cho cô, nhìn kiểu gì cũng không giống yếu đuối.
Hoắc
Tu Tề là người nào, anh với Phó Hoài Bắc, một văn một võ, được xưng là những
thanh niên ưu tú nhất trên toàn quốc.
Tống
Nguyễn vừa xuống trực thăng, một người đàn ông trung niên cao lớn nhanh chóng
tiến lại gần, dang tay muốn ôm cô.
Tống
Nguyễn đứng im không động đậy, cô đã đoán được thân phận của người đàn ông này,
nhưng mà, cô lại không quen với kiểu thân thiết như thế này.
Hoắc
Quan Nam thấy phản ứng của con gái mình, trong lòng đau xót, cũng đứng im tại
chỗ không động đậy nữa: “Nguyễn Nguyễn, ba là ba con.”
Hoắc
Quan Nam từ trước đến nay sát phạt quyết đoán, giờ phút này lại như một đứa trẻ,
giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy.
Tống
Nguyễn gật đầu: “Con biết.”
Hoắc
Quan Nam nhanh chóng thu thập cảm xúc trên mặt: “Nguyễn Nguyễn, con đi theo ba,
ba có chuẩn bị quà cho con.”
Tống
Nguyễn thấy bộ dạng hưng phấn của ông nên đi theo.
“Nguyễn
Nguyễn, đây là quà ba tặng con, con thích không?”
Tống
Nguyễn nhìn Hoắc Quan Nam một mặt hưng phấn, lại nhìn chiếc xe việt dã hồng nhạt
siêu lớn trước mắt, khóe miệng giật giật.
“Đây
là chiếc xe ba thích nhất, trong gara còn mấy chục chiếc ba chuẩn bị cho con, đều
là của con.” Hoắc
Quan Nam ngẫm nghĩ: “Con là công chúa nhỏ nhà họ Hoắc, ba đều cho người đổi
thành màu hồng thiếu nữ.”(Ứng dụng TY T)
Hoắc
Quan Nam tìm trên người một lát, lôi ra một cái thẻ: “Cho con, cái thẻ này con
tùy ý dùng, con có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể liên hệ với bọn họ, bọn họ đều
có thể giúp con hoàn thành, ba còn cho con để lại một cái đảo nhỏ có phong cảnh
tốt nhất cả nhà họ Hoắc, đảo công chúa……”
Tống
Nguyễn nghe Hoắc Quan Nam giới thiệu, Tống Nguyễn trước giờ luôn bạo lực, đột
nhiện một ngày có người coi cô là công chúa nhỏ, nói không cảm động là giả.
Nhưng
toàn bộ những thứ này, vốn là thuộc về nguyên chủ.
Bây
giờ cô có được về tình về lý cũng nên thay nguyên chủ chăm sóc tốt người nhà, Tống
Nguyễn nhớ lại lời Hoắc Tu Tề trước đó: “Mẹ đâu ba? Bà ấy bệnh nghiêm trọng lắm
sao?” “Con
muốn đi xem mẹ.” Biết đâu cô có thể chữa cho bà.
Hoắc
Quan Nam sửng sốt, nghĩ đến người vợ giờ chắc đang ở phòng thí nghiệm dạy dỗ
người khác thì cười nói: “Mẹ con ở một chỗ, chúng ta không tiện tới đó, hay thế
này, ba cho người đi đón mẹ con về.”
Tống
Nguyễn thấy có hơi kỳ lạ.
Nhưng
cô cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu.
“Ba,
em gái cũng mệt rồi, để em ấy nghỉ ngơi chút đã.” Hoắc Tu Tề bỗng mở miệng.
Lúc
này Hoắc Quan Nam mới nghĩ tới Tống Nguyễn một đêm mệt mỏi, gật đầu liên tục:
“Đúng, anh cả con nói đúng, mau đi nghỉ ngơi chút đi, ba cho người mau chóng đi
đón mẹ con về nhà, còn đi báo tin cho anh hai con bé biết, công chúa nhỏ nhà họ
Hoắc về nhà rồi.”
Người
họ Hoắc vẻ mặt khác nhau, người lớn trong lòng không cần biết đang nghĩ gì,
ngoài mặt đều chúc mừng Hoắc Quan Nam.
Có mấy
nữ sinh tuổi xấp xỉ Tống Nguyễn.
Biểu
tình trên mặt đều trụ không được, vì Tống Nguyễn từ nhỏ đã bị thất lạc, người họ
Hoắc đối với những người con gái tuổi xấp xỉ Tống Nguyễn trong gia tộc, chung
quy vẫn sẽ quan tâm hơn vài phần.
Bây
giờ công chúa thật của họ Hoắc về rồi.
Vậy
các cô phải làm sao?
Trong
những người này, được sủng ái nhất là Hoắc Hành Kiều, lúc này đang được những
cô gái khác vây lại nói nhỏ.
“Chị
Kiều Kiều, con gái của bác cả về rồi, sợ là sau này chị phải giữ khoảng cách với
nhà bác cả đấy.”
“Đúng
đó, thường ngày người khác đều gọi chị là công chúa nhỏ nhà họ Hoắc, nhưng giờ,
công chúa thật về, chúng ta, sợ là sắp thất sủng hết rồi.”
“Một
đứa xuất thân nhà giàu mới nổi, lúc trước còn không lọt được vào mắt em, vậy mà
giờ nhảy lên làm công chúa thật nhà họ Hoắc.”
……
Hoắc
Hành Kiều mặt lộ vẻ mỉm cười: “Các em đừng nói linh tinh, cô ấy là công chúa nhỏ
của Hoắc gia, chúng ta cũng vậy, không cần so đo nhiều.”
Tuy
miệng nói như vậy, nhưng đôi tay rũ bên sườn váy của cô ta đã nắm chặt lại,
móng tay thủy tinh đính đá đâm vào da thịt.
Cô
ta cười cười lại gần Tống Nguyễn: “Bác cả tìm em nhiều năm, cuối cùng cũng tìm
được em, chị là Hoắc Hành Kiều, sinh trước em vài ngày.”
Ý là
muốn cô gọi cô ta là chị?
Tống
Nguyễn không biểu tình gì gật đầu: “Hân hạnh gặp mặt.”
Nụ
cười trên mặt Hoắc Hành Kiều cứng lại trong nháy mắt, sau đó cô ta nói: “Em có
thể quay về, người họ Hoắc đều rất vui mừng.”
Sau
đó ý cười trên mặt cô ta càng sâu: “Anh ba, người phụ nữ hôm qua anh đăng trên
mạng là em gái phải không?”
Diệp
Liên Y tươi cười gật đầu: “Đương nhiên là em gái nhỏ, những người con gái khác
đều không xứng để tôi đăng hình lên.” “Trên
mạng đều xem em gái thành bạn gái anh rồi, bậy giờ không ít người hâm mộ của
anh đều đang làm loạn muốn rời nhóm hâm mộ đó, anh không để ý ạ?”
Diệp
Liên Y đăng lên xong, ngắm em gái nhỏ của mình còn không đủ, lấy đâu ra thời gian
lên mạng, nghe Hoắc Hành Kiều nói xong, mới lôi điện thoại ra coi, thấy đã tắt
nguồn từ đời nào.
Cậu
lại lần nữa ném điện thoại về trong túi: “Kệ đi, em gái nhỏ, anh đưa em về
phòng nghỉ ngơi nha.”
Tống
Nguyễn gật đầu.
Diệp
Liên Y quay sang Hoắc Quan Nam kêu một tiếng: “Ba, con đưa em gái về phòng.”
Hoắc
Quan Nam đang cùng người khác khen con gái mình nghe vậy nhanh chóng quay qua:
“Để ba, ba đưa, Nguyễn Nguyễn là con gái ba, con muốn có con gái thì tự đi mà đẻ.”
Diệp
Liên Y…. Cạn lời rồi.
Hoắc
Quan Nam đưa Tống Nguyễn về nhà, mở cửa vào căn phòng lớn nhất.
Khắp
phòng màu hồng phấn.
Phong
cách công chúa châu Âu.
Trong
phòng còn bỏ các loại thú bông đang yêu, một loạt hộp quà bí ẩn, trong đó có
không ít các phiên bản giới hạn, còn một bên mặt tường khác, là các loại giày,
to nhỏ đều có.
Hoắc
Quan Nam chỉ vào đồ vật trong phòng: “Mấy đôi giày đó, đều là anh hai của con
chạy khắp nơi sưu tập mang về, không biết con có thích không, bên kia còn có một
hàng giày cao gót, con thích cái gì, đợi anh hai con về rồi nói với anh hai.”
Diệp
Liên Y không chịu thua: “Em gái nhỏ, những cái hộp quà bí ẩn đó đều là anh mua
cho em, tất cả các loại anh đều gom đủ cho em.”
Hoắc
Tu Tề nhìn cảnh này nhíu mày, đi thẳng lên mở một cái tủ kính ra.
Trong
giây lát.
Trong
phòng công chúa rực rỡ lấp lánh.
Một
loạt những loại kim cương, ngọc thạch, còn các loại đá năng lượng hiếm có lộ ra
trước mặt Tống Nguyễn.
Hoắc
Tu Tề mặt không biểu tình nói: “Em chọn đi, xem thích cái gì, nếu không thích
sau này anh sẽ bù lại cho em.” ( truyện đăng trên app TᎽT ) Người
nhà họ thật sự xem Tống Nguyễn là công chúa mà sủng ái.
Lúc
này có người ở tầng dưới hét lớn: “Con gái tôi đâu?”
Giọng
nói này tràn đầy khí thế, chỉ trong vài giây, một người phụ nữ cao gầy mặc áo
blouse trắng chạy lên…
Tống Nguyễn khóe miệng giật giật: “Những cái khác màu gì ạ?”
Hoắc Quan Nam bỗng sửng sốt, ánh mắt hoang mang nhìn sang đứa con trai lớn, hiểu
nhầm: “Tai nạn lao động, hơn nữa bà ấy nhớ con đã lâu.”
Hoắc Hành Kiều trong lòng ngứa ngáy, cô ta cũng chưa từng xuất hiện trên tài
khoản của Diệp Liên Y bao giờ.
Tống Nguyễn sửng sốt.