Vừa
đi vừa nghĩ trong đầu.
Người
họ Hoắc tới đây làm gì?
Phó
Hoài Bắc nghe nói người họ Hoắc tới, cũng nhăn mày lại.
Tống
Nguyễn tưởng bọn họ có chuyện gấp, cô uống trà sữa: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Phó
Hoài Bắc gật đầu: “Bao giờ em đi tìm đồ ăn cho nó thì nhớ gọi điện cho tôi.”
Ở
đây quá nguy hiểm.
Tống
Nguyễn phóng khoáng quay người vẫy tay rời đi.
Phó
Hoài Bắc nhìn cô rời đi, quay sang phía Tiêu Phùng Thanh: “Người họ Hoắc đang ở
đâu?”
Tiêu
Phùng Thanh chỉ về phía ven đường, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Bọn họ tới
đây làm gì? Chuyện của học viện Võ Thuật trước giờ đâu dính dáng gì đến họ Hoắc
đâu.”
“Đi
qua xem thử.” Phó Hoài Bắc bước qua.
Hoắc
Tu Tề nhìn người bên kia lại gần, cau mày.
Diệp
Liên Y trợn tròn mắt: “Sao lại là anh ta, không phải anh ta đang ở Chiến Vực hả?”
Diệp
Liên Y có hơi sợ Phó Hoài Bắc.
Hoắc
Tu Tề liếc cậu một cái: “Chúng ta đến để tìm em gái nhỏ, em đừng trêu vào Phó
Hoài Bắc nữa, lần này không có ba mẹ ở đây, anh ta có muốn đem em ném đến Chiến
Vực, anh cũng cản không nổi.”
Diệp
Liên Y co rúm người lại trốn ra sau Hoắc Tu Tề.
Hai
người đàn ông đứng đối diện nhau.
Một
người mặc vest phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, đáng ra phải mang khí chất ôn
hòa, nhưng lại không hiểu sao làm người khác thấy sợ hãi.
Người
còn lại mặc đồng phục huấn luyện, ủng chiến đấu, trên mặt lộ vẻ khinh thường: “Hai
người tới đây làm gì?”
Hoắc
Tu Tề: “Đương nhiên là tìm người, ở đây có ai tên Tống Nguyễn không?”
Nghe
thấy tên của Tống Nguyễn, Tiêu Phùng Thanh nhíu mày, theo phản xạ nghĩ là Tống
Nguyễn gây chuyện trêu vào nhà họ Hoắc: “Anh tìm bạn học Tống làm gì?”
“Người
quen của anh?” Hoắc Tu Tề quay sang nhìn Tiêu Phùng Thanh: “Vậy càng dễ nói
chuyện, gọi cô ấy ra đi, tôi có việc tìm cô ấy.”
“Không
có chuyện đó đâu, ai biết họ Hoắc hai người tới tìm bạn học Tống có mục đích
gì? Chẳng may gây thương tích cho bạn học Tống thì phải làm sao? Nhà họ Hoắc lớn
mạnh như vậy, đừng hòng bắt nạt một cô gái nhỏ.”
Khóe
miệng Diệp Liên Y giật giật: “Anh nói lảm nhảm cái gì đấy? Em ấy là em gái của
tôi.”
Diệp
Liên Y vừa dứt lời.
Bốn
bề tĩnh lặng.
Phó
Hoài Bắc nhíu mày: “Cậu nói rõ ràng lại xem.”
“Nói
rõ ràng gì nữa, em gái của tôi năm đó bị lạc ngoài bệnh viện, vẫn chưa thể tìm
được, gần đây mới điều tra ra em ấy là đại tiểu thư nhà họ Tống, Tống Nguyễn, bọn
tôi mới tìm tới đây.”
Tiêu
Phùng Thanh mặt đầy khiếp sợ.
Không
trách được Tống Nguyễn trâu bò như vậy, thì ra là một tên biến thái nhỏ do hai
tên biến thái lớn sinh ra.
–
Tống
Nguyễn quay về chỗ dựng lều, bị Cừu Điềm Điềm lôi kéo đi chơi game.
Tần
Mời Nguyệt cũng ở trong đám đó, Tống Nguyễn lấy vị trí đầu ra, cô ta cũng cố
tình lấy vị trí đầu ra.
Còn
đắc ý nói: “Tôi mang các cậu nằm thắng.”
Tống
Nguyễn không để ý tới cô ta, nhưng mà vừa vào trận, cô đã thấy Phó Hoài Bắc
cùng hai người đàn ông đi tới chỗ cô.
Cô
cũng không bận tâm lắm.
Mới
vừa cúi đầu điều khiển nhân vật anh hùng, Tiêu Phùng Thanh gọi cô: “Bạn học Tống,
cô qua đây một lát.”
Tống
Nguyễn đứng dậy bước qua.
Vừa
đi vừa điều khiển nhân vật, nhìn Phó Hoài Bắc và hai người lạ mặt đứng cạnh
anh: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu
Phùng Thanh ngập ngừng hỏi: “Bạn học Tống, cô có muốn tìm lại người nhà của cô
không?”
Ánh
mắt của Tống Nguyễn đặt lên người đàn ông mang theo gọng kính vàng trước mặt
cô, lớn lên rất điển trai, khí chất cũng rất tốt, chỉ là không hiểu sao làm người
khác cảm thấy, người này có hơi biến thái.
Đứng
cạnh anh ta là một thanh niên tóc hồng, vẻ mặt kích động nhìn cô.
“Các
người là người thân của Tống Nguyễn?” Cô nhàn nhạt hỏi.
Hoắc
Tu Tề tinh ý nhận ra, cô dùng danh xưng Tống Nguyễn chứ không phải tôi, giọng
điệu nói chuyện như vậy có hơi kỳ lạ, giống như người được nhắc đến không phải
bản thân cô vậy.
Nhưng
anh ta cũng không nghĩ nhiều: “Anh là anh trai em.”
Tống
Nguyễn cũng không bất ngờ, chỉ nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Diệp
Liên Y kích động điên rồi, đến trước mặt Tống Nguyễn: “Em gái nhỏ, cuối cùng
anh cũng tìm thấy em, ba mẹ ở nhà rất nhớ em, em mau cùng anh quay về đi.”
Diệp
Liên Y nhìn Tống Nguyễn, đúng là em gái cậu.
Lớn
lên trông xinh đẹp, tính tình cũng tốt.
Tống
Nguyễn lắc đầu, nhìn hai người đàn ông: “Em đang trong thời gian huấn luyện, em
không theo hai người quay về đâu.”
Hoắc
Tu Tề hơi nhíu mày: “Mẹ bị bệnh, đây có thể là lần cuối em gặp mẹ trong đời,
trước mắt em về nhà, anh sẽ xin hoãn bên học viện Võ Thuật, em gặp mẹ một lần rồi
anh lại đưa em quay lại đây.”
Lần
này đến lượt Tống Nguyễn nhíu mày, đây là người thân của nguyên chủ.
Cô cần
thiết thay nguyên chủ gặp mẹ một lần.
“Được
rồi, anh đợi em chút.”
Tiêu
Phùng Thanh nhíu mày, cứ như vậy là đưa bạn học Tống đi rồi hả?
Tống
Nguyễn vừa đến hoang vực, vì Hoắc Tu Tề và Diệp Liên Y tới, lại quay về thu dọn
hành lý.
Vài
người cứ như vậy đứng chờ trước lều của Tống Nguyễn.
Mấy
nữ sinh như thể muốn dán mắt trên người Hoắc Tu Tề và Diệp Liên Y, dù cho Diệp
Liên Y có đang đeo kính râm, vài người nữ sinh cũng nhận ra cậu.
Có nữ
sinh gan lớn tiến lại gần: “Xin hỏi, anh là Diệp Liên Y ạ?”
Khóe
miệng Diệp Liên Y hơi cong lên: “Đúng vậy.”
Các
nữ sinh nhận được đáp án, nhao nhao muốn chụp hình với cậu.
Diệp
Liên Y tháo mắt kính ra, đứng trong đám người, chụp ảnh chung từng cái một.
Đợi
cậu chụp ảnh xong xuôi, Tống Nguyễn đã thu thập xong hết.
“Nguyễn
Nguyễn, tới đây mình cũng chụp chung một tấm.” Diệp Liên Y giơ di động bước
qua.
Tống
Nguyễn vô tình từ chối: “Không chụp.”
Diệp
Liên Y sợ cô tức giận, ấm ấm ức ức quay sang phía bóng dáng của cô chụp một tấm.
Rồi
đăng lên mạng: “Cuối cùng cũng tìm được em.”
Trong
màn đêm, chỉ có thể dựa vào hình dáng, nhìn thấy một cái bóng dáng cao gầy tinh
tế, còn lại gì cũng không nhìn được.
Bức
hình trước đó.
Người
hâm mộ của cậu còn đang nịnh nọt dưới bài đăng vì ca ca đột nhiên đăng hình, một
cái ảnh chụp tối thui, cũng hận không thể khen đến nở hoa.
Bức
hình này.
Toàn
bộ người hâm mộ ngây người.
Cái
chú thích này, giống như đang tỏ tình, một đám người gõ dấu hỏi phía dưới.
Người
bên phòng làm việc cũng sững sờ, nghỉ được vài ngày, chơi một vố lớn như vậy?
Các
tài khoản tiếp thị đánh tiếng mà sôi nổi hoạt động lên, Diệp Liên Y chụp ảnh
đăng lên xong cũng thoát ra luôn, rồi tung ta tung tăng theo đuôi Tống Nguyễn.
Tống
Nguyễn tạm biệt Phó Hoài Bắc: “Tôi về nhà một chuyến, xong việc sẽ quay lại đây
sớm.”
Phó
Hoài Bắc gật đầu, rồi gọi người lấy đồ ăn vặt trong xe ra: “Ăn dọc đường.”
Hoắc
Tu Tề nhìn cảnh này, chuông báo động trong lòng vang lớn, trên mặt lại không có
biểu tình gì.
Tống
Nguyễn lại quay về ngồi xe, mèo con ghé vào vai cô, chiếc Maybach kín đáo rất
yên tĩnh.
“Em
gái, em có yêu thích người nổi tiếng nào không?”
Tống
Nguyễn lắc đầu: “Không có.”
Cô
yên lặng bỏ khoai lát vào miệng: “Mẹ bị bệnh gì?”
“Phóng
xạ.” Hoắc Tu Tề cau mày: “Bà ấy nghiên cứu nguồn năng lượng của Chiến Vực, bị một
loại khoáng thạch mới phát hiện phóng năng lượng phóng xạ, có thể rời đi bất cứ
lúc nào.”
Tống
Nguyễn nhíu mày: “Hệ thống, cậu chữa được không?”
“Không
biết, phải xem xét kỹ càng đã.” ( truyện trên app tyt ) Một
tòa biệt thự.
Người
họ Hoắc nghe tin đã tìm được tiểu thư nhỏ rồi.
Mọi
người sôi nổi đứng bên ngoài dài cổ mong đợi, một người đàn ông trung niên rất
kích động, đứng trước một cái xe việt dã màu hồng nhạt, nhìn máy bay trực thăng
từ trên trời chầm chậm hạ cánh.
Maybach kín đáo chạy một quãng đường, giữa chừng lại đổi sang máy bay trực thăng,
cho dù vậy, lúc tới nơi trời cũng đã sáng.