Trang 198 được
người lớp một xưng là tờ của ma quỷ, mỗi chương là một chương ngôn ngữ Chiến Vực,
bên trong còn là một bài luận văn.
Hơn nữa cái ngữ cảm
khó hiểu chết người kia, quả thực so với chết còn khó khăn hơn.
Bọn họ đã học
qua, đây là tài liệu đặc biệt cung cấp cho học viện Võ thuật, ngày đầu tiên đến
học viện Võ thuật mỗi một người đã học
làm thế nào để có thể nắm rõ được nội dung chương 198.
Huống hồ, là
chương này vốn không dùng để học thuộc.
Mọi người đều
nhìn thấy, đây là thầy giáo cố ý làm khó học sinh mới.
Những người khác
nghĩ như thế nào, Đường Tâm Di không rõ ràng lắm, nhưng cô ta cũng vô cùng vui
vẻ, sẵn sàng xem Tống Nguyễn bị chê cười.
Trộm nhìn Tống
Nguyễn một chút, khác với vẻ hoảng loạn trong dự đoán của cô ta, Tống Nguyễn thực
sự bình tĩnh.
Cô bình tĩnh nói:
“Không, thầy là thầy giáo, bài khoá cũng đã dạy rất nhiều lần, không bằng thầy
đọc trước một phen, em sẽ đọc lại cho thầy.”
Còn chưa từng có
người nào dám khiêu chiến với Nhược Thành như vậy.
Nhìn kỹ gương mặt
tinh xảo kia, Nhược Thành càng thêm tức giận: “Không cố gắng học tập cho tốt, đừng
có suốt ngày tìm lý do.”
Tống Nguyễn thật
sự không hiểu, ác ý từ vị thầy giáo của học viện Võ thuật này đối với cô là từ
đâu mà tới.
Nhưng mà cô cũng
không phải là người sẽ nén cơn giận của mình lại: “Những lời này tặng lại cho
thầy, làm thầy thì dạy cho thật tốt, đừng suốt ngày bới móc.”
Nói xong cô ngồi
xuống.
Nhược Thành sắp bị
tức chết rồi, bởi vì thân phận hơn nữa lại thêm quan hệ với Nhược gia, hắn ở
trường học vẫn luôn được tôn trọng.
Mà Nhược gia lần
này lại bị Tống Nguyễn hại.
Hắn cũng trong tối
ngoài sáng nghe xong không ít tin đồn nhảm.
Này hết thảy đều
là do Tống Nguyễn ban tặng, Nhược Thành đang định nổi giận nhưng đối diện với
đôi mắt không hề có tình cảm của Tống Nguyễn.
Nghĩ đến chiến
tích một chọi năm mươi của cô.
Trong lòng càng
thêm nghẹn khuất, phẫn uất không chịu được, lại không thể không bắt đầu giảng
bài.
Tống Nguyễn ngồi
xuống, ngôn ngữ này muốn cô học chỉ cần đưa cho hệ thống phiên dịch chút là được,
chỉ là cô không muốn cho người cố ý khiến cô khó xử được như ý.
Một tiết học tiếp
theo, lớp trưởng liền tuyên bố: “Ngày mai bắt đầu huấn luyện thể chất mỗi năm một
lần, cụ thể nội dung huấn luyện thể chất, bảo mật, địa điểm, bảo mật.”
Mỗi buổi sáng,
chương trình học cùng học viện Văn học cũng không sai biệt lắm.
Tống Nguyễn yên lặng
đọc sách, đem nội dung sách ghi nhớ trong đầu.
Giữa trưa một
mình đi ăn cơm, cùng bầu không khí trong toàn trường học không hợp nhau.
Điều cô chờ mong
nhất chính là nhà ăn của học viện Võ thuật.
Người trong Võ học
viện không nhiều lắm, nhưng là đồ ăn vô cùng phong phú, thời điểm Tống Nguyễn
làm thủ tục nhập học, đã nhìn chằm chằm bản đồ trường và nhìn tờ tuyên truyền của
nhà hàng rất lâu.
Ở trong đầu cùng
hệ thống nói chuyện phiếm: “Cảm giác học viện Võ thuật này cùng học viện Văn học
cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ có nhà ăn lớn hơn một chút.”
Hệ thống có chút
bất lực, không biết nói như nào, tại sao nó lại có một ký chủ như vậy!
“Cô đừng quên,
đem kia tảng đá bổ ra cho tôi.” Hệ thống bất mãn nói.
Tống Nguyễn gật gật
đầu: “Trong không gian còn có hai khối thạch, kia chính là 10 tỷ, cậu như thế
nào không cho tôi mở ra.”
“Tìm địa phương
không có người rồi mở động tĩnh trong thành phố quá lớn.”
Tống Nguyễn nghe
được hệ thống nói, trong lòng suy tư, thế giới này quá thần kỳ, đã có thành thị
văn minh, lại có một ít chuyện lấy lý lẽ khoa học không thể chứng minh được.
Giống như tất cả
đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Đúng thời điểm Tống
Nguyễn suy nghĩ miên man, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Bạn học Tống.”
Tống Nguyễn quay
đầu lại, đầu tiên nhìn thấy Phó Hoài Bắc, ngay sau đó nhìn đến Tiêu Phùng
Thanh.
“Sao các anh lại ở
đây?”
Tiêu Phùng Thanh
vui sướng nói: “Nghĩ hôm nay cô mới vừa đi học, sợ không thích ứng được lên đến
đây ăn cơm cùng cô.”
Phó Hoài Bắc liếc
hắn mắt một cái, nháy mắt cả người Tiêu Phùng Thanh trở lên căng thẳng, vội
nói: “Chẳng qua bây giờ tôi có chuyện, giờ không ăn cùng cô được, để Hoài ca ăn
với cô.”
Nói xong vắt chân
lên cổ mà chạy, Tống Nguyễn nghi hoặc nhìn bóng lưng của hắn.
Phó Hoài Bắc
không có biểu cảm gì, đưa cho Tống Nguyễn một viên kẹo: “Vừa rồi em suy nghĩ
cái gì?”
Tống Nguyễn nghĩ
nghĩ sửa sang lại ngôn ngữ một chút: “Chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước
tôi không biết đến Chiến Vực gì đó, vẫn luôn cảm thấy đây là dáng vẻ thế giới
tôi đang sinh sống, hiện tại lại có điểm không chắc chắn.”
Cô nói mơ hồ
không rõ, Phó Hoài Bắc lại có thể lý giải được: “Thế giới này đang chậm rãi
phát sinh biến hóa, chậm rãi đánh mất trật tự, người bình thường đột nhiên hiểu
những thứ này, sẽ dễ dàng hoài nghi giáo dục mà trước kia được dạy.”
“Bất quá, hẳn là
không bao lâu nữa người bình thường cũng sẽ hiểu rõ được thôi.”
Tống Nguyễn nhíu
mày: “Đến tột cùng chiến Vực có cái gì? Nó ở đâu?”
“Chiến Vực có những
cái gì cũng chưa có ai dò xét được, có các loại khoáng thạch hiếm có, có thể là
các loại động vật chỉ tồn tại trong thần thoại, hoặc cũng có thể có khả năng là
nơi liên kết với một thế giới khác.”
Tống Nguyễn ngây
ngẩn cả người, lần này cô hiểu Phó Hoài Bắc nói thế giới có khả năng mất trật tự
là có ý gì.
Phó Hoài Bắc lại
trầm tư một lát: “Tôi nghĩ, kỳ thật Chiến Vực khả năng chính là một thế giới
khác.” Chẳng qua cái ý tưởng này của anh đã bị rất nhiều người bác bỏ.
“Còn nhớ nơi lần
đầu tiên chúng ta gặp nhau ở hay không, gần phụ cận có một lối vào Chiến Vực.”
Tống Nguyễn nhớ lại
ngày ấy, Tống Thanh Thanh rủ cô đi du lịch, rồi đưa cô tới khu không người để
thủ tiêu.
Địa phương đó
quanh năm không có ai, người chết, trong nháy mắt bị các loài chim bay cá nhảy
ăn đến sương cũng không còn.
Nơi đó có thể nào
là Chiến vực.
Tống Nguyễn xuyên
vào thế giới này, thường xuyên cảm thấy thế giới này không thích hợp, rốt cuộc
hiện tại cũng rõ.
Hệ thống cũng
nghiêm túc nghe: “Chiến Vực chính là một cái thế giới khác, nó không những có
thể liên thông với thế giới này, còn có thể liên thông với vô số thế giới
khác.”
Tống Nguyễn kinh
ngạc: “Thần kỳ như vậy sao?”
“Cô hãy coi nó
như một cái trạm trung chuyển, thông qua Chiến Vực, cô có thể đi mọi vị diện mà
cô muốn đi, chẳng qua dựa theo tôi suy tính, cái trạm trung chuyển này hẳn là bởi
vì nguyên nhân gì đó mà bị bỏ đi, hiện tại chỉ sợ bọn họ chỉ hiểu sơ có một bộ
phận nhỏ mà thôi.”
Tống Nguyễn cùng
hệ thống thảo luận đến mê mẩn, thậm chí Phó Hoài Bắc bên cạnh cùng cô nói chuyện,
Tống Nguyễn cũng chưa phản ứng lại.
Mãi cho đến khi
Phó Hoài Bắc hỏi cô: “Em muốn ăn cái gì?”
Tống Nguyễn nháy
mắt tỉnh lại: “Muốn ăn xương sườn, đùi gà, thịt cá kho....”
Gọi tên một loạt
các món ăn.
Phó Hoài Bắc đem
đồ ăn cô bảo đặt từng món một, gọi xong đồ ăn hai người ngồi đợi mãi một lúc
sau đồ ăn mới đem đến hết, bày ra một bàn lớn.
Đường Tâm Di ở
cách đó không xa nhìn thấy một màn này, cắn chiếc đũa, vẻ mặt đố kỵ.
Ăn nhiều như vậy!
Là heo sao?
Còn làm phiền
Hoài ca ca cùng cô ta chọn.
Phó Hoài Bắc trước
kia là người cao quý cỡ nào!
Đường Tâm Di cảm
thấy đồ ăn mà cô ta thường thích ăn giờ đây ăn cũng chẳng có vị gì.
Người đối diện
cũng cô ta ăn cơm hỏi: “Tâm Di, cậu không ăn cơm đi mà nhìn gì vậy?”
Nói xong theo ánh
mắt Đường Tâm Di nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm: “Người ngồi cạnh
Tống Nguyễn kia là ai vậy? Lớn lên thật đẹp trai!”
Đường Tâm Di muốn
nói chính mình cũng quen Phó Hoài Bắc, nhưng chưa kịp mở miệng, một người nữ
sinh bên cạnh đã nói xen vào: “Hai người kia đứng chung một chỗ như vậy thật xứng
đôi, nhất định là bạn trai bạn gái!”
Đường Tâm Di bất
mãn nói: “Nói cái gì vậy, người kia khẳng định là cực kỳ chướng mắt Tống Nguyễn,
các người cảm thấy Tống Nguyễn lợi hại, hẳn là mấy người không biết người ngồi
bên cạnh cô ta, so Tống Nguyễn lợi hại hơn nhiều.”
Người trên bàn
cơm lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía Đường Tâm Di: “Cậu biết anh chàng đẹp
trai kia à?”
Đâu chỉ là biết,
cha của cô ta chính là ân nhân cứu mạng của cha Phó Hoài Bắc.
Bất quá cha cô ta
không cho cô ta nói, Đường Tâm Di chọn lựa thứ có thể nói: “Đương nhiên biết rồi,
anh ấy chính là người mà tôi thấy lợi hại nhất! Các người biết Tiêu Phùng Thanh
không?”
Mọi người gật đầu,
Tiêu Phùng Thanh chính là tướng quân trẻ tuổi nhất của Ma Đô đại lục, có không
ít người muốn gả cho hắn kia kìa.
“Vậy thì dễ rồi,
anh ấy cùng tuổi với Tiêu Phùng Thanh, nhưng chức vị so với hắn còn cao hơn.”
Đường Tâm Di nói xong, sùng bái nhìn về phía Phó Hoài Bắc.
Mọi người kinh ngạc
che miệng, chức vị còn cao hơn Tiê Phùng Thanh? Rốt cuộc có thân phận gì!
Đường Tâm Di nhìn
Tống Nguyễn bên cạnh Phó Hoài Bắc lại thấy chướng mắt, nghĩ đến thứ mà mình điều
tra được nói: “Các người đừng nhìn Tống Nguyễn hiện tại rất lợi hại, kỳ thật cô
ta cũng chỉ là con nhà giàu mới nổi, không nói chuyện này, nhà giàu mới nổi tốt
xấu gì cũng có chút tiền, nhưng Tống Nguyễn kia lại là thiên kim giả, nuôi dưỡng
mười mấy năm mới biết được Tống Nguyễn không phải con gái ruột.”
“Còn có loại chuyện
này?” Toàn bộ trên bàn không ai để í đến bát cơm, tất cả đều chờ ăn dưa.
Vẻ mặt Đường Tâm
Di như có thật: “Không chỉ có như thế, cô ta ở học viện Văn học hàng năm đều đứng
từ dưới lên trên, mấy ngày hôm trước còn đánh chủ nhiệm lớp nâng cao của học viện
Văn học, lúc này mới chuyển tới học viện Võ thuật, kỳ thật thanh danh của cô ta
ở học viện Văn học đã sớm mất hết.”
Tống Nguyễn hoàn
toàn không biết những chuyện mà Đường Tâm Di nói xấu sau lưng, thời điểm buổi
chiều đi học nhận thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô ngày càng kỳ quái, đôi khi
còn nghị luận cái gì đó.
Tống Nguyễn nghe
được một ít tin tức từ những lời nói đó, biết được người truyền ra những tin tức
này .
Đường Tâm Di?
Hẳn là người
thích Phó Hoài Bắc, không hiểu cô ta được cái gì mà lại làm như vậy?
Buổi chiều chương
trình khóa học võ học, hai người một cặp sẽ đối luyện với nhau.
“Thưa thầy! Em muốn
cùng bạn học sinh mới đối luyện.” Đường Tâm Di chủ động xin.
Thầy giáo dạy võ
thấy Tống Nguyễn một mình đứng ở đó giống như không tìm được đối tượng cùng huấn
luyện.
“Được, phải đối xử
tốt với học sinh mới.”
Đường Tâm Di nhìn
về phía thầy giáo gật đầu, cười tủm tỉm: “Em nhất định sẽ đối xử tốt với bạn học
Tống”
Tống Nguyễn thấy
Đường Tâm Di như vậy, biết người phụ nữ này đột nhiên thân thiện như vậy là có
ý muốn chỉnh cô.
Đường Tâm Di cười
đi tới chỗ Tống Nguyễn, cô ta còn chưa kịp mở miệng, Tống Nguyễn đã nói làm cô
ta ngây ngẩn cả người.
“Cô thích Phó
Hoài Bắc.”
Không phải câu
nghi vấn mà là câu khẳng định.
Đường Tâm Di vừa
định gật đầu, Tống Nguyễn đã nói thêm: “Nhưng mà anh ấy không thích cô.”
Toàn bộ không khí
yên tĩnh một chút.
Nụ cười trên mặt
Đường Tâm Di trở lên cứng đờ: “Cô ở đây nói bậy gì đó?”
“Rõ ràng không phải
sao? anh ấy không thích cô, hai người không có quan hệ gì hoặc là nói trưởng bối có quan hệ đặc thù vì
thế anh ấy cũng không có cách nào mà tách khỏi cô, là cô luôn tự suy nghĩ, anh ấy
sẽ thích cô, nhưng mọi người đã biết nhau đã rất nhiều năm, nếu như thật sự
thích cô, sớm đã thích, căn bản không cần để cô chờ.”
Sau khi dùng trạng
thái hoàn toàn lý trí để phân tích tình cảm của người khác, EQ của Tống Nguyễn
cũng hiếm khi vào đúng vị trí trong vài giây như vậy.
Đường Tâm Di nghe
xong sắc mặt lập tức trắng bệch, tâm tư bị nhìn thấu, nhịn không được tức muốn
hộc máu: “Cô thì biết cái gì? Cô cái gì cũng không hiểu.”
Thật vậy, tình cảm
giữa người với người quá phức tạp.
Tống Nguyễn không
hiểu được bộ dáng điên đảo vì tình này, cô nhìn bộ dáng kích động của Đường Tâm
Di, nghĩ thầm nếu ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của mình, cô cũng không
muốn hiểu.