Đường Tâm Di nghe kể sự việc hôm qua, nhiệt
huyết sôi trào.
“Người nào lợi hại như vậy? Có thể một chọn
50, e là Lục Bồng Cẩm cũng không lợi hại như vậy.”
“Không biết, Lục Bồng Cẩm rất cẩn thận, không
hề để lộ thực lực chân chính của mình. Cha tôi nói, lần này Lục Bồng Cẩm nhận
thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.”
“Chẳng qua nghe nói nữ sinh kia...”
Nghe được hai chữ nữ sinh, Đường Tâm Di lại
nghĩ đến nữ sinh cùng Phó Hoài Bắc ăn cơm kia.
Trong nháy mắt lại lắc đầu.
Không có khả năng, cô ta chỉ là một người
bình thường.
Bốn phía thấp giọng nghị luận: “Các người
đoán xem cô ấy làm cách nào khiến lão Bạch nhận vào học viện?”
“Nói một chút đi, tôi cũng tò mò, lão Bạch
khó nhằn lắm! Thế nhưng, cô ấy lại có thể thuyết phục được.”
Nữ sinh cúi đầu thần bí nói: “Tôi vốn định
cùng mọi người tỷ thí một phen, nếu tôi thắng, tôi sẽ được vào học viện Võ Thuật,
nhưng hiện tại xem tình huống của ông, nếu là đánh nhau vậy là tôi đang bắt nạt
ông, để tôi học viện Võ Thuật, tôi đưa ông trở về đỉnh phong!”
Nữ sinh nói xong còn xua xua tay: “Cái
này cũng không phải là tôi nói, tôi chỉ là lặp lại lời nói hôm qua của cô ấy
thôi.”
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Một lúc sau, có người cảm thán: “Cũng quá
kiêu ngạo đi!”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng,
người như vậy, Bạch lão sư thế mà để cho
cô ấy vào học.”
Tống Nguyễn dựa theo tin tức mà lão sư
cho cô, đứng trước của lớp 12a-1.
Sau đó đẩy cửa đi vào.
Khi đẩy cửa đi vào, cả lớp im lặng.
Chỉ có Đường Tâm Di trừng lớn đôi mắt
kinh ngạc kêu một tiếng: “Là cô?”
“Chuyện gì?” Tống Nguyễn không hiểu ý tứ
của cô ta.
Đường Tâm Di ôm một bụng buồn bực ngồi ở
vị trí phía trên, bất mãn nhìn cô, rõ ràng tin tức cô ta điều tra ra không phải
như vậy, cô ta làm thế nào có thể thi vào học viện Võ Thuật. Lại còn là người
đánh bại 50 người, được Bạch lão sư phá lệ, đặt cách cho trúng tuyển.
Đường Tâm Di vô cùng hoài nghi, từ Bạch
lão sư đến Phó Hoài Bắc, có phải mắt bọn họ bị mù mới có thể bị người phụ nữ
này mê hoặc.
Người trong ban học viện Võ Thuật không
nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là tinh anh, bất kể là văn hóa hay võ học.
Rốt cuộc đại đa số người tiến học viện Võ
Thuật, đều là muốn có thể đi Chiến Vực, nhưng mỗi năm cũng chỉ có top 10 người
trong văn võ song toàn mới có thể đi, học viện Võ thuật cũng vô cùng biến thái,
giống như ở phía sau mông ngươi thả một con chó săn, đuổi theo ngươi chạy.
Ánh mắt mọi người trong lớp nhìn Tống
Nguyễn thật sự rất phức tạp.
Thật ra cô rất xinh đẹp, liếc mắt một cái
đều có thể mê hoặc lòng người, không chỉ có xinh đẹp mà thực lực cũng rất mạnh,
tóm lại, người ghen ghét chiếm đa số.
Tống Nguyễn không thèm để ý.
Ngồi xuống chỗ ngồi duy nhất còn trống
trong lớp.
Lúc này, ánh mắt người xung quanh nhìn Tống
Nguyễn càng thêm kỳ quái, tiếng khe khẽ nói nhỏ không ngừng vang lên.
“Cô ấy cũng dám cùng Lục Bồng Cẩm ngồi
cùng bàn.”
“Ta đã nhìn thấy bộ dáng của Lục Bồng Cẩm
huấn luyện sau khi trở về rất lạnh lùng a…”
Đủ loại bàn tán, Tống Nguyễn đeo tai nghe
vào tai hoàn toàn không để ý đến người tên Lục Bồng Cẩm.
Về phần người này là ai, cô cũng không
quá để ý, tiết thứ nhất trong khóa vẫn là ngoại ngữ, ngoại ngữ này cùng học viện
Văn học bất đồng, học viện Võ thuật là loại ngoại ngữ liên quan đến Chiến Vực.
Tống Nguyễn nhìn sách vở, nhìn thoáng qua
trước giờ học, chỉ là chút ngôn ngữ đơn giản, nhưng phát âm rất là kỳ quái.
Giáo viên là một người trung niên lớn tuổi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Nguyễn, sắc mặt
vô cùng rất kém cỏi: "Học sinh mới đúng không?"
Tống Nguyễn nhận ra giáo viên này đối với
cô không có ý tốt, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, căn bản không biết người này,
bản thân cô càng không cần phải nói, người ở vị diện này gặp qua đều có thể nhớ
rõ ràng.
“Đúng vậy.” Tống Nguyễn không kiêu ngạo
không siểm nịnh nói.
Trước mặt Nhược Thành chính là người đã
chặt đứt tiền đồ của Nhược gia hắn ta.
Ba mươi năm không được có người tiến vào
học viện Võ thuật!
Mặc kệ là nhậm chức hay là đi học, học viện
đối với Nhược gia đều không tốt.
Không có học viện Võ thuật, căn bản Nhược
gia không thể đến Chiến Vực.
Trừ khi, bị trục xuất.
Nhược gia chính là đại gia tộc, làm thế
nào có thể bị trục xuất?
Trên mặt Nhược Thành hiện vẻ khó coi
không hề che giấu: “Cô tới đây, đem trang 198 của bài khóa đọc thuộc lòng, thuận
tiện phiên dịch một chút.”
Nháy mắt, một mảnh xôn xao.