Chạng vạng tối, 6 giờ 55 phút
Trường cấp 3 Thâm Hải còn một
tiết nữa là tan học, trước tiết tự học là môn Ngữ văn, thầy giáo Ngữ văn giao
khá nhiều bài tập, phần lớn học sinh lớp 9 làm bài trong giờ ra chơi, chỉ một
số ít vẫn đi loanh quanh.
Diệp Vãn Lê là một trong số
ít đó.
Diệp Vãn Lê đang đứng hóng
gió ở cửa sổ hành lang, cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc trước trán cô. Tiết ngữ
văn cô vừa bị mắng vì thất thần trong giờ học.
Bây giờ nghĩ lại Diệp Vãn Lê
thấy hơi buồn cười, không phải vì bị mắng, cũng không phải vì thất thần trong
giờ học mà vì cô không biết tại sao mình lại có thể thất thần được trong giờ
học, lúc đó cô đang nghĩ gì nhỉ.
Vấn đề sáng nay Diệp Thanh
vẫn chưa cho cô câu trả lời.
Diệp Vãn Lê cúi đầu cười khẽ,
tự châm biếm? Chế nhạo bản thân vì quá nhỏ tuổi không có năng lực? Hay đang chế
giễu việc mình biết rõ còn cố hỏi? Chính Diệp Vãn Lê cũng không biết.
Lúc nào mình mới có thể
trưởng thành nhỉ? Diệp Vãn Lê tự hỏi.
Cô cũng không biết, nhưng mặt
trăng có lẽ sẽ cho cô câu trả lời.
"Không lạnh à?" Bên
cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
"Nếu tớ lạnh, cậu sẽ cho
tớ mượn áo khoác của cậu chứ?" Nói xong Diệp Vãn Lê đã hối hận ngay, cô
cảm thấy mình bị bệnh rồi: "Đùa thôi, không lạnh đâu."
Lâm Nam nhìn khuôn mặt tái nhợt
vì bị gió thổi của Diệp Vãn Lê: "Tiết sau toàn thể giáo viên họp."
Diệp Vãn Lê đang nhìn mặt
trăng: "Ừ, sao vậy?"
"Đi với tớ đi."
Ánh mắt Diệp Vãn Lê rời khỏi
mặt trăng, quay sang nhìn vào mắt Lâm Nam: "Đi với cậu à? Học sinh giỏi
không sợ bị phát hiện trốn học sao?"
"Cậu sợ à?" Lâm Nam
hỏi lại.
Diệp Vãn Lê nhìn xuống cây
đào phía dưới, cây đào đã nở hoa, thật đẹp, mỗi lần Diệp Vãn Lê nhìn thấy cái
cây này đều cảm thấy như không phải thực, giống như cảnh trong anime vậy.
"Bị Quách Gia phát hiện sẽ rất thê thảm." Diệp Vãn Lê nói.
Lâm Nam: "Vậy tớ dẫn cậu
đi sau khi tan học."
"Cũng được."
Diệp Vãn Lê nghĩ thầm: Tớ chỉ
nói bị Quách Gia phát hiện thì không hay, chứ có nói sợ đâu.
Diệp Vãn Lê cho tay vào túi
áo, sờ thấy một thứ, lấy ra xem là viên kẹo Nam Chi đưa cô cách đây vài tuần.
"Không phải không thích
vị dưa lưới sao?" Lâm Nam liếc nhìn viên kẹo trên tay Diệp Vãn Lê.
Diệp Vãn Lê ném viên kẹo vào
thùng rác bên cạnh: "Nam Chi đưa lâu rồi, quên lấy ra khỏi túi."
- Reng reng reng
Tiết này các thầy cô họp nên
tự động trở thành tiết tự học, Diệp Vãn Lê là lớp trưởng, việc của cô thường là
quản lý việc làm bài tập và kỷ luật trong giờ tự học.
Diệp Vãn Lê đi lên bục giảng,
tay cầm tập đề tiếng anh: "Tiết này làm bài tập tiếng anh đến trang 32,
lát thầy tiếng anh sẽ quay về kiểm tra."
"Lớp trưởng à, nhiều quá
không làm kịp đâu." Vương Dao Dao kêu lên ngay mà không cần mở sách ra
xem.
Diệp Vãn Lê bước xuống:
"Cậu có thể chọn không làm."
"Không được, không làm
sẽ bị Quách Gia đánh bây giờ."
***
Tiết tự học trôi qua rất
nhanh, ít nhất theo Diệp Vãn Lê nghĩ vậy.
"Cậu sẽ đưa tớ đi
đâu?" Diệp Vãn Lê vừa hỏi Lâm Nam vừa gom sách vở vào cặp.
Lâm Nam đã thu dọn xong, sẵn
sàng đi: "Cậu cứ đi theo tớ là được."
"Cậu không phải định bắt
cóc tớ sang Châu Phi chứ." Diệp Vãn Lê nói đùa.
Lâm Nam: "Không đâu, chỉ
đưa cậu đi xem một thứ thôi."
Sau câu trả lời của Lâm Nam,
Diệp Vãn Lê hơi sững sờ, cô không ngờ Lâm Nam lại trả lời như vậy, cô nghĩ Lâm
Nam sẽ nói "cút đi" giống bọn Nam Chi, nhưng Diệp Vãn Lê quên rằng,
họ khác nhau, không chỉ chuyện này.
"Tối quá." Diệp Vãn
Lê hơi sợ, cô nắm lấy vạt áo Lâm Nam.
Lâm Nam đi nhanh hơn:
"Sắp tới rồi."
Đây là con đường sau tường
trường học, không có đèn, ngày thường cũng không ai qua lại. Giờ chỉ có tiếng
bước chân của Diệp Vãn Lê và Lâm Nam.
"Tới rồi." Lâm Nam
dừng bước, chỉ về phía trước: "Nhìn kìa."
Diệp Vãn Lê nhìn theo hướng
tay Lâm Nam, đồng tử cô co lại, không nói nên lời.
Trước bức tường đỏ giản dị là
một mảng lớn hoa cúc, xung quanh có vài viên gạch đỏ, trên mặt tường còn có một
số loại dây leo không biết tên, nhìn kỹ hơn sẽ thấy vài con đom đóm bay lượn
trên hoa cúc.
Trên tường treo hai chiếc đèn
dầu, một cái có con thỏ đang gặm cà rốt, cái còn lại là mặt trăng và vài ngôi
sao.
"Làm sao cậu biết chỗ này?"
Một lúc lâu sau Diệp Vãn Lê mới lên tiếng.
Lâm Nam giải thích:
"Trưa nay tớ xin nghỉ về sớm, đi đường tắt qua đây, thấy có mảng hoa cúc
nhưng hơi đơn điệu nên trang trí thêm."
Diệp Vãn Lê lập tức trở lại
phong cách hài hước: "Không lẽ cậu làm tất cả là để cho tớ xem à??"
"Ừ."
"Thầm thương trộm nhớ tớ
đúng không?"
Lâm Nam cúi đầu suy nghĩ, nói
thật: "Hôm nay thấy cậu không vui, muốn làm cậu vui lên."
- Muốn làm tớ vui...
Câu nói của Lâm Nam khiến
Diệp Vãn Lê cả buổi tối vẫn còn suy nghĩ.
"Muốn làm tớ vui."
Diệp Vãn Lê lẩm bẩm: "Lần đầu có người với tớ câu đó."
Trước khi đi, Lâm Nam có mua
một bó cúc nhỏ như đã hứa sáng nay cho Diệp Vãn Lê. Cô bỏ lớp giấy bọc bên
ngoài, đặt những bông cúc vào lọ.
"Đẹp quá!" Diệp Vãn
Lê tự nói trước bó cúc.
Diệp Vãn Lê cảm thấy mình lại
phát bệnh rồi, cô lại muốn leo ra cửa sổ xem Lâm Nam có ngủ chưa.
Cuối cùng Diệp Vãn Lê cũng
không làm vậy, một là cảm thấy mình quá biến thái, hai là cảm giác mình quá
biến thái rồi, ba là cảm giác mình thật sự rất biến thái.
Diệp Vãn Lê chỉ nằm yên trên
giường ngắm mặt trăng.
Mặc dù trông giống nhau,
nhưng Diệp Vãn Lê cảm thấy mặt trăng hôm nay đẹp một cách lạ thường.