— Sáng sớm

Diệp Vãn Lê mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn lên đồng hồ treo tường, mới 5 giờ 34 phút, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ đi học.

Hôm nay thành phố R trở lạnh, Diệp Vãn Lê chỉ đắp một lớp chăn mỏng, không ngoài dự đoán, cô là bị lạnh tỉnh.

Diệp Vãn Lê đi dép xuống nhà, vừa vặn gặp Diệp Thanh đang làm bữa sáng.

Diệp Vãn Lê đi tới bàn trà, rót một cốc nước nóng cho Diệp Thanh: "Hôm nay chị dậy sớm thế?"

"Cảm ơn em." Diệp Thanh nhận cốc nước uống vài ngụm: "Hôm nay lạnh quá, chị bị lạnh đến tỉnh luôn."

Diệp Vãn Lê lại rót cho mình một cốc nước nóng: "Em cũng vậy."

Diệp Vãn Lê uống vài ngụm nước rồi ngẩng đầu hỏi Diệp Thanh: "Chị ơi, hôm nay ở đây có tuyết rơi không?"

"Dự báo thời tiết nói hôm nay ở đây sẽ có tuyết rơi." Diệp Thanh nói: "Em hỏi cái này làm gì?"

"Vì em thực sự rất muốn được nhìn tuyết rơi." Diệp Vãn Lê nằm dài trên sofa, ngước nhìn chiếc đèn hình chú heo peppa ở trần nhà, đây là đèn Diệp Vãn Lê chọn khi còn nhỏ, lúc đó cô ôm chiếc đèn không buông, Diệp Thanh đành phải chiều theo ý cô.

Một lúc sau, Diệp Vãn Lê chậm rãi nói: "Ở đây đã lâu lắm rồi không có tuyết rơi, lần cuối cùng là tháng 12 năm ngoái."

Diệp Thanh: "Thành phố R hiếm khi có tuyết."

"Muốn ăn cháo gì?" Diệp Thanh bưng món rau cải xào lên bàn rồi hỏi Diệp Vãn Lê.

Diệp Vãn Lê đang đọc quyển sách mới mua gần đây, cô nói: "Cháo trắng thôi ạ."

Diệp Vãn Lê không biết đang nghĩ gì mà suốt bữa sáng cứ nhìn ra cửa sổ, tô cháo trắng trước mặt đã nguội mà cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Diệp Thanh dùng đũa gõ vào bát của cô: "Nghĩ gì thế? Cháo sắp nguội hết rồi đấy."

Diệp Vãn Lê cầm thìa khuấy khuấy bát cháo trắng rồi hỏi một cách vẩn vơ: "Chị ơi, em muốn về quê thăm ông bà,  lúc nào thì chúng ta trở về ạ?"

***

Cách giờ đến trường còn sớm, Lâm Nam vẫn muốn đi xem lại căn nhà ma thứ bảy tuần trước, cô đi đến sân bóng rổ công viên thì thấy Diệp Vãn Lê đang ngồi một mình trên cái bập bênh.

Hôm nay trời lạnh, Diệp Vãn Lê mặc thêm chiếc áo lông vịt màu xanh đậm bên ngoài đồng phục, da cô nàng vốn trắng, màu xanh đậm càng làm nổi bật làn da trắng.

Diệp Vãn Lê tự ngồi một bên bập bênh, cô đặt cặp sách ở bên kia cái bập bênh. Lâm Nam đi tới, cầm cặp sách của Diệp Vãn Lê để xuống ghế dài phía sau, rồi ngồi lên bập bênh.

Lâm Nam hỏi Diệp Vãn Lê: "Sao không đi học?"

Diệp Vãn Lê: "Không muốn đi."

Lâm Nam: "Có chuyện gì sao?"

Diệp Vãn Lê lắc đầu.

Lâm Nam không giỏi an ủi người khác, cô bước xuống bập bênh, bắt chước lần Diệp Vãn Lê tặng hoa khi thi xong, cô cũng hái một bông hoa dại tặng Diệp Vãn Lê.

Diệp Vãn Lê nhận bông hoa từ tay Lâm Nam: "Tớ không thích hoa dại, tớ thích cúc họa mi."

"Bây giờ còn sớm, tiệm hoa chưa mở cửa, tối tan học tớ mua tặng cậu."

"Sinh nhật cậu là khi nào?"

"Ngày 12 tháng 3."

"Chờ đến sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cậu một bó hoa hồng xanh."

"Được."

Thực ra Lâm Nam chưa bao giờ nói với Diệp Vãn Lê là cô thích hoa hồng xanh hay không, nhưng Diệp Vãn Lê có thể rất chắc chắn Lâm Nam thích hoa hồng xanh.

Diệp Vãn Lê không bao giờ dám khẳng định một chuyện không chắc chắn, vì sợ người khác không thích, nhưng lần trước ở nhà ma, Lâm Nam nhìn bông hồng xanh phun côn trùng kia lâu lắm, còn chụp ảnh nữa.

Cô ấy thích hoa hồng xanh, nhưng hoa hồng nở từ tháng 5 đến tháng 6, rồi tàn vào tháng 8.

Bạn hỏi Diệp Vãn Lê làm cách nào tặng Lâm Nam một bó hoa hồng xanh vào tháng 3, thì rất đơn giản, vì Diệp Vãn Lê tự nhận mình là thiếu nữ pháp sư tài ba mà!

— Trường học

Sau buổi đọc sáng, Quách Gia mang theo bảng điểm vào lớp: "Sau khi vào tiết, chúng ta sẽ thay đổi chỗ ngồi, các em chuẩn bị sẵn bàn ghế đi."

Sau khi dọn dẹp bàn ghế xong, Diệp Vãn Lê chợt nhớ đến lời Nam Chi nói hôm trước nên quay lại hỏi: "Hôm trước cậu nói có bạn nữ muốn tố cáo Trần Thần và Từ Ngôn mà, có tố cáo không?"

Nam Chi vẫn cúi xuống dọn đồ, cô lắc đầu: "Không biết, hôm nay cậu ấy vắng."

"À."

Học sinh lớp 9 xếp hàng trên hành lang tầng 4 để chuẩn bị lên lớp. Lớp 9 nằm ở tầng 4, tầng này chỉ có hai lớp gồm một lớp 9 và một lớp 8.

Đương nhiên, đây là hai lớp có thành tích tốt nhất.

Bên ngoài gió lạnh, Diệp Vãn Lê rét run cầm cập, cô kéo chặt áo lông kín không còn chỗ hở: "Rét chết tớ rồi."

"Tớ cũng vậy." Nam Chi mặc ít hơn Diệp Vãn Lê, chỉ khoác thêm áo khoác mỏng ngoài đồng phục.

Nam Chi lấy giấy lau mũi, nói với Diệp Vãn Lê: "Tớ nói thật là rất muốn ngồi cùng bàn với cậu."

"Lần sau…” Lần sau đổi chỗ ngồi tớ sẽ ngồi với cậu.

Nam Chi: "Nhưng chiều chủ nhật tớ gặp Hạ Diệp lúc đi xem phim, tớ không ngờ cô ấy cũng thích xem anime, vui quá trời luôn, hơn nữa tớ phát hiện mình và cô ấy có rất nhiều điểm chung."

"Giờ tớ rất muốn ngồi cùng bàn với cô ấy."

Diệp Vãn Lê im lặng, chỉ hơi cúi đầu xuống.

Quách Gia bắt đầu đọc điểm.

"Từ Ngôn."

"Lâm Nam."

"Dư Bạch."

"Diệp Vãn Lê."

..........

"Nam Chi."

"Tạ Thất."

...........

"Hạ Diệp."

...........

Diệp Vãn Lê vẫn ngồi cạnh Lâm Nam như đã nói, Lâm Nam ngồi chỗ cũ của Nam Chi, nên Diệp Vãn Lê vẫn chưa thay đổi chỗ.

Tiết này là tiết tự học, Lâm Nam đang làm bài tập toán, còn Diệp Vãn Lê thì không biết làm gì, cuốn sách mới mua cũng không còn hấp dẫn với cô nữa.

Diệp Vãn Lê im lặng nhìn ra cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, cửa sổ mở một khe nhỏ, gió xuân lạnh lẽo thổi qua gò má cô, bởi vì quá lạnh nên má cô như bị dao cắt.

Cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bao lâu, cho đến khi một bông tuyết theo gió rơi xuống chóp mũi cô.

"Tuyết rơi rồi." Diệp Vãn Lê mới định thần lại.

Giọng Diệp Vãn Lê không nhỏ, bạn học ngồi gần đều có thể nghe thấy.

Vương Dao Dao ngồi phía trước Diệp Vãn Lê tất nhiên cũng nghe được, cậu ta vốn nổi tiếng là có giọng nói to của lớp 9, nghe có tuyết rơi liền hét lớn: "Trời ạ, tuyết rơi rồi!"

Một tiếng hét của Vương Dao Dao là cả lớp đều nghe thấy, nhiều người quay đầu nhìn ra cửa sổ, một số khác vẫn làm việc của mình, không quan tâm.

"Vương Dao Dao, mày lừa người à? Đâu có tuyết?" Một bạn ngồi cạnh cửa sổ nói.

"Có mà, tuyết rơi thật. Nhỏ quá nên ngồi trong hoặc mắt kém thì khó thấy lắm: "Mày ra đây xem không được hả?."

Vương Dao Dao nói xong, bạn học kia liền dán mặt vào cửa sổ nhìn, "Úi, thật này, lần cuối thành phố R có tuyết rơi mình còn nhớ nữa."

Trong lớp có ba cửa sổ, hai bên là cửa nhỏ, giữa là cửa lớn nhất, mà Diệp Vãn Lê ngồi gần cửa giữa, bàn cô sát cửa sổ. Bạn học kia cứ lại gần cửa sổ làm Diệp Vãn Lê rất phiền.

Hộp bút của Diệp Vãn Lê để trên bàn bị cậu ta làm rơi hết xuống đất: "Quý Bắc à, cậu đừng lắc nữa được không?"

Quý Bắc quay lại, thấy hộp bút của Diệp Vãn Lê do mình làm rơi liền nhặt hết lên: "Xin lỗi nhé, lâu quá không thấy tuyết rơi nên hơi phấn khích."

Sau khi nhặt hết bút cho Diệp Vãn Lê, Quý Bắc tiếp tục nhìn ra cửa sổ rồi tự nói: "Thật không ngờ lại có tuyết rơi."

"Thành phố R ít khi có tuyết hả?" Lâm Nam đặt bút xuống rồi hỏi Diệp Vãn Lê.

"Đúng rồi, cả năm có khi chỉ rơi xuống 1-2 lần thôi." Diệp Vãn Lê hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Có tuyết rơi thường xuyên không?"

"Trấn U, hồi nhỏ tớ thấy hay có tuyết lắm, nhưng bây giờ thì không biết nữa, 11 năm rồi tớ không về."

Lâm Nam đã 11 năm chưa về quê, không phải cô không muốn về, mà là ngôi làng cô sống thời thơ ấu đã sụp đổ hoàn toàn trong trận động đất 10 năm trước.

Trận động đất 10 năm trước, may mắn lúc đó Lâm Mộ Vân đưa Lâm Nam 7 tuổi đi du lịch ngoài thành phố nên thoát nạn. Còn Tinh Lạc Vũ lúc đó đang biểu diễn ngoài thành phố nên cũng may mắn sống sót. Từ đó, Lâm Nam chỉ còn lại mẹ và bà nội.

- Cậu không phải...

Diệp Vãn Lê định hỏi Lâm Nam như vậy, nhưng nghĩ lại không hỏi ra miệng.

— Sân thể dục

Tiết thể dục của lớp 9 là tiết thứ 3, lúc đó là 10 giờ sáng, tuyết rơi nhiều hơn. Diệp Vãn Lê cố ý chạy ra sân 5 phút trước khi vào tiết, cô đứng đó, tuyết rơi trên quần áo, tóc và mi mắt cô.

Hồi nhỏ, Diệp Vãn Lê cũng thường đứng cùng ông bà ngoài trời, đón tuyết rơi.

Lớp 9 không mấy hứng thú với tiết thể dục, thường chờ tiếng chuông reo mới từ từ đi xuống sân.

Nhưng có lẽ vì tuyết rơi, hôm nay cả lớp đi xuống sớm, gần như vừa hết tiết 2 là xuống ngay, không chỉ riêng lớp Diệp Vãn Lê, các lớp khác cũng vậy, tiết giờ ra chơi đó, sân đầy học sinh.

Phải đến khi chuông báo hiệu 5 phút nữa vào học, số học sinh trên sân mới dần giảm bớt, thậm chí có bạn học chuông reo mà vẫn đứng ngoài sân nhìn tuyết, chưa chịu vào lớp.

***

Chuông vào lớp reo lên, thầy giáo thể dục mới từ từ đi ra từ trong xe. Cả lớp không ai biết tên thầy, vì chưa bao giờ nghe thầy nói.

Thầy thể dục vẫn bảo cả lớp chạy 3 vòng quanh sân rồi tự do hoạt động. Một số nữ sinh không muốn chạy bèn nói đang đến"tháng" không chạy được, có bạn còn nói một tháng 8 lần luôn.

Dĩ nhiên, thầy thể dục biết cũng không nói gì, thậm chí có nam sinh lẫn vào nhóm đó thầy cũng làm ngơ vì thầy hiểu thành phố R hiếm khi có tuyết rơi.

Thầy thể dục định quay về trong xe thì bỗng nhiên quay lại nói: "Thôi hôm nay khỏi chạy, cứ chơi gần đây thôi, không được về lớp."

"Hay quá!"

"Thầy thể dục vạn tuế!"

Có học sinh reo hò.

Tiết học thể dục hôm đó, Hạ Diệp nói chuyện anime mới với Nam Chi, Tạ Thất chơi trò mói thật hay thử thách cùng mấy bạn nữ, còn Lâm Nam ngồi bên cạnh Diệp Vãn Lê cùng cô ngắm tuyết rơi.

- Cậu có biết không, quê tớ có tục lệ là nếu một người đi cùng người kia ngắm tuyết rơi là có nghĩa là thích người đó đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play