Đêm qua sau khi làm xong bài tập về nhà, Diệp Vãn Lê cứ nằm trên giường nhìn mặt trăng, nhìn mãi rồi ngủ quên, cửa sổ vẫn mở toang.

Diệp Vãn Lê mơ màng tỉnh dậy, gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến cô cảm thấy như bị thổi bay đi vậy. Diệp Vãn Lê nửa quỳ trên giường, với tay ra định đóng cửa sổ lại nhưng cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Sau khi dồn hết sức đóng cửa sổ lại, Diệp Vãn Lê lại nằm xuống giường, bây giờ cô cảm thấy không còn chút sức nào, muốn đi nhà vệ sinh nhưng chỉ đi được hai bước là ngã xuống ghế salon.

Diệp Vãn Lê dùng lòng bàn tay sờ trán xem nhiệt độ: "Chết tiệt, về sau quyết không mở cửa sổ trước khi ngủ nữa!"

Thật sự rất khó chịu, chắc chết mất!!!

"Chị!" Diệp Vãn Lê dùng hết sức gọi Diệp Thanh nhưng âm thanh vẫn quá nhỏ nên Diệp Thanh không nghe thấy. "Chị ơi!" Diệp Vãn Lê gọi tiếp một tiếng nhưng dường như vô ích.

Diệp Vãn Lê kéo lê cơ thể mình tới bàn lấy điện thoại, khoảng cách vài bước thôi nhưng Diệp Vãn Lê cảm thấy như đi cả thế kỷ vậy (khoa trương).

Sau khi cầm được điện thoại, Diệp Vãn Lê gọi cho Diệp Thanh.

Vừa gọi, Diệp Thanh đã nghe máy: "Có chuyện gì vậy? Gọi điện trong nhà làm chi?"

Diệp Vãn Lê vô lực nói: "Chị ơi, em hình như sắp chết rồi, chị mau lên đây cứu em với!"

"Ba mươi chín độ sáu." Diệp Thanh nhìn nhiệt kế nói. "Lần sau cứ mở cửa sổ ngủ tiếp đi, không mở thì coi thường em đấy."

Diệp Vãn Lê mệt nhọc nằm trên giường: "Chị ơi, đến lúc này rồi chị đừng mang thù nữa."

Diệp Thanh cầm áo khoác trên ghế salon: "Đi thôi, chị đưa em đi bệnh viện."

"Em không đi bệnh viện đâu!" Nghe đến hai chữ bệnh viện, Diệp Vãn Lê hoảng sợ, cô rải chăn ra, cuộn tròn mình trong chăn.

Giờ Diệp Thanh thực sự rất tức giận: "Không đi bệnh viện thì em định làm gì? Ở nhà cho đến khi tự nung chết mình à?"

"Nhưng em thực sự không muốn đi bệnh viện."

Diệp Thanh biết Diệp Vãn Lê từ nhỏ đã có ám ảnh với bệnh viện, nhưng không ngờ ám ảnh của cô ấy lại lớn đến mức thà ở nhà tự nung chết mình còn không chịu đi viện.

"Thôi được, chị xuống pha thuốc hạ sốt cho em đây". Nói rồi Diệp Thanh quay người xuống nhà.

—— Leng keng

Điện thoại của Diệp Vãn Lê nhận được tin nhắn, là Tạ Thất.

Tạ Thất: [Sao hôm nay cậu không đi học?]

Diệp Vãn Lê: [Đem điện thoại lên lớp, chờ tớ đi học báo cáo thầy cô đấy.]

Tạ Thất: [Không chơi được nữa, tuyệt giao thôi.]

Diệp Vãn Lê: [Đêm qua ngủ quên không đóng cửa sổ, sáng nay thức dậy bị sốt.]

Tạ Thất: [Thương quá đi. (an ủi)]

Diệp Vãn Lê: [Hôm nay chị đẹp này không đi học được, các cậu đừng nhớ tớ quá nhé.]

Tạ Thất: [Cút đi!!!]

Tạ Thất: [Tiểu Cẩu nhắn bảo nó mong cậu mau khỏe lại.]

Diệp Vãn Lê: [(mỉm cười)]

***

Diệp Thanh đưa thuốc hạ sốt cho Diệp Vãn Lê: "Hơi nóng đấy".

Diệp Vãn Lê: "Vâng, cảm ơn chị."

"Em chắc chắn không đi bệnh viện à?" Diệp Thanh hỏi.

Diệp Vãn Lê: "Em không muốn đi."

Diệp Thanh: "Uống thuốc xong mà vẫn không hạ sốt, chị sẽ lôi em đi bằng được đấy."

"Vâng ạ."

Sau khi uống thuốc xong, Diệp Vãn Lê cảm thấy khá hơn nhiều, chỉ còn hơi đau đầu thôi.

Diệp Vãn Lê ngồi trên ghế, tay cầm quyển trinh thám yêu thích, cô cố gắng đọc tiếp nhưng không được, vật lộn một lúc, Diệp Vãn Lê bỏ cuộc, cô lấy điện thoại ra lướt.

—— Leng keng

Tạ Thất: [Trần Thần và Từ Ngôn gian lận trong kì thi bị chủ nhiệm Dương biết rồi.]

Diệp Vãn Lê: [Bạn nữ bên lớp kia đi báo thầy à?]

Tạ Thất: [Không phải cô ấy, hôm nay cô ấy vẫn nghỉ học.]

Tạ Thất: [Tớ nghe bạn cùng lớp kể là Trần Thần nói chuyện về việc gian lận với bạn thì vô tình bị thầy Dương nghe thấy.]

Diệp Vãn Lê: [Chỉ biết nói là may quá.]

Diệp Vãn Lê: [Vậy bây giờ Lâm Nam chắc chắn sẽ là hạng nhất của năm rồi phải không?!!]

Tạ Thất: [Đúng vậy, tăng lên hai bậc.]

Tạ Thất: [Lâm Nam thật sự rất giỏi, điểm Toán và Sinh của cô ấy gần như tuyệt đối, tổng điểm cao hơn hạng nhì cả chục điểm đấy.]

Không hiểu sao, khi Tạ Thất nói vậy, Diệp Vãn Lê cảm thấy hơi tự hào.

***

Ba giờ sau, Diệp Thanh lại đo thân nhiệt cho Diệp Vãn Lê còn 36,9 độ, đã hạ sốt.

"Trong nồi có cháo, đói thì hâm nóng ăn đi, chị ra ngoài mua thuốc cho em đây." Diệp Thanh đặt nhiệt kế vào ngăn kéo, nói với Diệp Vãn Lê.

Diệp Vãn Lê đang đọc tiểu thuyết trinh thám: "Dạ, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi."

"Mua thuốc xong chị còn việc phải đi nữa, chị sẽ để thuốc ở cửa hàng hoa, em tự đến lấy nhé." Diệp Thanh nói: "Nghe rõ chứ."

Diệp Vãn Lê: "Em nghe rõ rồi, chị cứ đi đi."

Sau khi Diệp Thanh đi, Diệp Vãn Lê tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình.

——Leng keng

Lại có tin nhắn nữa.

Vẫn là Tạ Thất, Tạ Thất gửi cho cô một video, từ góc quay có vẻ là quay lén.

Diệp Vãn Lê mở video ra, bên trong có hai học sinh tựa vào tường, là Trần Thần và Từ Ngôn, cùng với thầy Dương chủ nhiệm.

Diệp Vãn Lê tăng âm lượng lên hai lần, tiếng quát mắng của thầy Dương lập tức vang khắp phòng khách nhà Diệp Vãn Lê.

Trong video, thầy Dương cầm cây thước chỉ vào Trần Thần và Từ Ngôn: "Cuối kỳ mà các em còn dám gian lận, các em còn muốn học nữa không, không muốn học thì bảo phụ huynh đến đón về!".

Trần Thần nói: "Không học thì thôi, thêm nữa đáp án là em hỏi Từ Ngôn chứ, sao cậu ấy cũng phải gọi phụ huynh?".

Thầy Dương quát: "Vì cậu ta cũng gian lận! Sao hả, em hỏi bạn gian lận rồi em tự hào lắm à? Đó là điều đáng tự hào sao?"

Thầy Dương nói xong với Trần Thần lại quay sang Từ Ngôn: "Từ Ngôn, trước đây trong mắt thầy em luôn là học trò ngoan, thầy không ngờ em lại gian lận trong kỳ thi.".

Trần Thần xen vào: "Thế thầy có bằng chứng gì chứng minh chúng em gian lận không, nói bừa bãi coi như vu khống đấy!".

Thầy Dương thực sự muốn tát Trần Thần: "Camera giám sát không phải để trang trí đâu!".

Thầy Dương hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Các em vào văn phòng thầy, thầy gọi phụ huynh các em đến."

"Không được! Thầy Dương không thể..."

Video dừng ở đây, nhưng ở phần cuối, Diệp Vãn Lê thấy Trần Thần liếc mắt nhìn về phía camera.

Diệp Vãn Lê định hỏi Tạ Thất chuyện gì xảy ra sau đó thì Tạ Thất đã nhắn tin cho cô.

Tạ Thất: [Về kể cho cậu, chắc tớ bị Trần Thần phát hiện rồi.]

Diệp Vãn Lê: [Được.]

***

Lúc nãy Diệp Thanh gọi điện bảo Diệp Vãn Lê đến cửa hàng hoa lấy thuốc, Diệp Vãn Lê đeo khẩu trang, leo lên xe đạp rồi đi ngay. Nhưng cô lại quên một vấn đề lớn.

Cô! Không biết! Là! Cửa hàng hoa! Nào! Cả!

Diệp Vãn Lê lấy điện thoại gọi hỏi Diệp Thanh, Diệp Thanh bảo là ở ngã tư đường phía bắc công viên Nguyệt Đảo.

"Công viên Nguyệt Đảo." Diệp Vãn Lê lẩm bẩm: "Đến giờ em vẫn chưa đến đó lần nào."

Nói rồi Diệp Vãn Lê liền đạp xe hướng về công viên Nguyệt Đảo.

Trên đường đi, Diệp Vãn Lê vẫn cứ than thở trong lòng tại sao công viên Nguyệt Đảo lại xây cách xa khu chung cư của cô và chị như thế!!!

"Chả muốn đi chút nào!!!"

Nhưng yên tâm đi, Diệp Vãn Lê sẽ sớm rút lại lời vừa nói.

Diệp Vãn Lê đến nơi, "Bây giờ là 3 giờ 25 phút chiều."

Diệp Vãn Lê vừa nói vừa nhìn mặt trăng khổng lồ.

"Chỗ này đẹp quá."

Diệp Vãn Lê thực sự bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp. Trước mặt cô là một tòa nhà hình mặt trăng khổng lồ, phía sau mặt trăng là những hàng cây liễu thẳng tắp.

Phía bắc của hàng liễu là một luống hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa tulip, thơm lắm, rất đẹp, muốn cùng bạn bè tới đây chơi.

Diệp Vãn Lê vuốt ve mặt trăng: "Thực sự rất đẹp!"

"Chị ơi, ban đêm sẽ còn đẹp hơn đấy ạ."

Diệp Vãn Lê theo âm thanh nhìn sang, là một bé gái khoảng 5-6 tuổi, tay cầm một ly trà sữa.

Bé gái liền nói tiếp: "Ban đêm cái mặt trăng lớn kia sẽ sáng lên, rất đẹp đấy chị ạ."

Bé gái kéo tay Diệp Vãn Lê về phía sân bóng rổ: "Chị đi với em một chút."

Bé gái đứng trước hàng rào sân bóng: "Chị ạ, ban đêm hàng rào này cũng sẽ sáng lên, còn đẹp hơn cái mặt trăng kia nữa và còn có những anh đẹp trai đến chơi bóng nữa."

Diệp Vãn Lê quỳ xuống trước mặt bé gái, vuốt đầu cô bé: "Cảm ơn em gái nhỏ, em thường đến đây chơi à?"

Bé gái cười: "Vâng ạ, vì nhà em ở ngay đây mà." Bé gái chỉ về khu chung cư phía sau Nguyệt Đảo: "Nhà em ở ngay kia kìa ạ."

Diệp Vãn Lê không nhịn được mà chạm vào má bé gái, tròn trịa quá: "Em gái nhỏ xinh thật đấy.".

"Chị cũng vậy." Bé gái nói: "Chị có thể đến nhà em chơi được không?"

"Hôm nay chị còn việc, không ghé nhà em được. Nhưng sau này em không được mời người lạ về nhà nhé, không an toàn đâu."

"Vâng ạ."

Sau khi lấy thuốc xong, Diệp Vãn Lê vẫn ở lại công viên Nguyệt Đảo chơi thêm một lúc mới về, chỗ này quá đẹp, cô không nỡ rời đi.

— Về chuyện Diệp Vãn Lê nói Diệp Thanh hay mang thù.

— Thuở nhỏ

Hồi đó sinh nhật Diệp Thanh, Diệp Vãn Lê mua một con chuột hamster tặng cô. Diệp Thanh để con chuột hamster do Diệp Vãn Lê tặng trên ban công phòng mình.

Nhưng vì làm việc muộn, Diệp Thanh quên mang chuột hamster vào, sáng hôm sau khi nhớ ra thì nó đã bị chết rét.

Lúc đó Diệp Vãn Lê rất buồn, còn đào một cái mộ cho chuột hamster trong sân nhà, trên đó viết: (Mộ chuột hamster).

Sau đó Diệp Vãn Lê lại mua một con nữa tặng chị, còn tự vểnh lỗ mũi khí thế hừng hực nói với Diệp Thanh: "Chị có bản lĩnh thì để nó trên ban công cho chết rét nữa đi, không để lên thì em coi thường chị đấy."

Từ đó đến nay, Diệp Thanh vẫn thường nói câu đó với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play