Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 5: Tôi chờ em tỉnh


1 năm

trướctiếp

- Lâm Tiểu Ái, em có biết cái giá phải trả khi lừa dối tôi là thế nào không? 

Thanh âm trầm lặng vang lên trong căn phòng kín, một câu hỏi không bao giờ có được câu trả lời hoàn chỉnh. Ánh mắt Phó Nguỵ Trạch chưa một lần rời khỏi Lâm Tiểu Ái. Anh yêu nhưng cũng hận cô vì đã lừa dối mình. 

Ngày Phó Nguỵ Trạch nói cho Lâm Tiểu Ái biết chuyện anh kết hôn với Tô Thư Uyển, Lâm Tiểu Ái đã khóc rất nhiều. Cô bỏ bê bản thân mình, không ăn không uống suốt hai ngày liền. Khoảng thời gian đó, Phó Nguỵ Trạch đã rất khó khăn để thuyết phục Lâm Tiểu Ái. Anh biết cô yêu anh, biết rõ tình cảm cô dành cho anh nhiều đến mức nào nên cô mới hành xử như vậy. Nhưng không đồng nghĩa với việc, Lâm Tiểu Ái lấy đứa bé ra làm cái cớ. 

Phó Nguỵ Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của Lâm Tiểu Ái rồi chạm lên những vết thương trên mặt. Cũng may đây chỉ là vết thương ngoài da không để lại sẹo nên không ảnh hưởng đến dung mạo. Phó Nguỵ Trạch thầm nghĩ, nếu tên khốn khiếp đó dám khiến gương mặt xinh đẹp này biến mắt, anh không chắc tên đó có thể sống yên ổn. 

Đặt lên bàn tay nhỏ của Lâm Tiểu Ái một nụ hôn, Phó Nguỵ Trạch thì thầm. 

- Lâm Tiểu Ái, tôi chờ em tỉnh dậy! 

Từng hành động ân cần mà Phó Nguỵ Trạch dành cho Lâm Tiểu Ái vẫn mang theo một sự lạnh lùng đến kỳ lạ. 

Bác sĩ phụ trách đã nói Lâm Tiểu Ái không có gì nghiêm trọng, những vết thương ngoài da sẽ mau chóng lành lại. Vậy nên Phó Nguỵ Trạch bỏ hết tất cả công việc, túc trực bên cạnh Lâm Tiểu Ái chỉ chờ đến giây cô tỉnh dậy. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt cô, nghe giọng nói của cô và cả những lời giải thích cho sự dối trá. 

Âm thanh tĩnh lặng trong căn phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cót két. 

Phó Nguỵ Trạch buông tay Lâm Tiểu Ái xuống rồi chậm rãi quay đầu nhìn về hướng cửa chính. Dưới ánh đèn mờ ảo, thu gọn trong tầm mắt Phó Nguỵ Trạch là bóng dáng quen thuộc của một người con gái. Đôi giày cao gót chạm xuống nền đất phát ra âm thanh khi cô gái ấy bước gần đến chỗ anh. 

Phó Nguỵ Trạch theo bản năng mà đứng dậy, gương mặt không một chút thay đổi lạnh nhạt, hỏi. 

- Tô Thư Uyển, tại sao em lại đến đây? 

Khóe môi Tô Thư Uyển khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thiện ý. Giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai. 

- Em đến tìm chồng mình không được sao? 

- Chúng ta còn chưa kết hôn. Em gọi như vậy không thấy xấu hổ? 

- Chưa kết hôn chứ không phải là không bao giờ kết hôn. Em tập gọi trước như vậy cho quen. 

Tô Thư Uyển sao có thể thấy ngại khi gọi người mình yêu là chồng? Ngược lại, cô ta còn thấy rất hào hứng và vui vẻ. Tuy rằng đám cưới bị hủy đột ngột không lời báo trước vì chồng sắp cưới của cô chạy theo người phụ nữ khác nhưng Tô Thư Uyển không để tâm chuyện này. Bởi cô là một người vô cùng bao dung và rộng lượng. 

Đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, Tô Thư Uyển chậm rãi tiến gần đến chỗ Lâm Tiểu Ái. Đôi tay đưa ra trước vừa định chạm vào Lâm Tiểu Ái liền bị một bàn tay khác ngăn chặn. 

- Em muốn làm gì cô ấy? 

Không đợi Phó Nguỵ Trạch buông tay, Tô Thư Uyển đã chủ động thu tay lại. 

Tô Thư Uyển nhìn Phó Nguỵ Trạch bằng ánh mắt chứa đựng bi thương. Con người Phó Nguỵ Trạch khô khan, lạnh lùng trước giờ nhưng Tô Thư Uyển không ngờ anh có thể vô tình đến vậy. Vị hôn phu của anh đang đứng trước mặt anh, thế mà anh lại ngang nhiên bảo vệ người con gái khác. Phó Nguỵ Trạch xem đó là điều hiển nhiên nhưng trái tim Tô Thư Uyển lại đau đến mức khó chịu. 

Nở một nụ cười gượng gạo, Tô Thư Uyển khẽ lắc đầu. 

- Anh yên tâm, em sẽ không làm hại Lâm Tiểu Ái bởi cô ấy là người anh yêu mà! 

Cố chấp yêu một người không yêu mình là cảm giác đau đến thấu tận tâm can. Nhưng đau đớn hơn nữa chính là tận mắt chứng kiến người mình yêu vì người khác mà đối xử lạnh nhạt với mình. Tô Thư Uyển chịu đựng cảm giác này bao nhiêu năm qua vậy nên sức chịu đựng cũng vì thế mà tăng, sự chai lì cũng bởi vậy mà tăng thêm bội phần. 

Phó Nguỵ Trạch hiểu tâm trạng của Tô Thư Uyển bây giờ. Có điều, chuyện xảy ra như ngày hôm nay là do cô ta tự mình chuốc lấy. Ngay từ đầu, Phó Nguỵ Trạch đã nói rõ về mối quan hệ giữa hai người nhưng Tô Thư Uyển vẫn cố chấp theo đuổi thứ không thuộc về mình. Đừng trách Phó Nguỵ Trạch vô tình nên trách Tô Thư Uyển quá ngu muội mà thôi. 

Tô Thư Uyển khẽ thở dài một tiếng. Không thể động chạm nhưng đến đây rồi cũng phải hỏi thăm vài câu. Cô ta nhìn Lâm Tiểu Ái rồi lên tiếng. 

- Bao giờ thì Lâm Tiểu Ái tỉnh lại? 

- Em muốn biết chuyện này để làm gì? 

- Sao anh phải căng thẳng như vậy? Cứ thoải mái lên nào, em có ăn thịt người anh yêu đâu. Em chỉ muốn hỏi thăm vài câu thôi mà. 

Từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ, Tô Thư Uyển cảm nhận được sự căng thẳng của Phó Nguỵ Trạch, điều mà từ trước tới nay cô chưa từng thấy ở anh. Có vẻ như Lâm Tiểu Ái thực sự là điểm yếu của Phó Nguỵ Trạch. 

Phó Nguỵ Trạch hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh. Thu lại dáng vẻ lơ là, anh nói. 

- Vết thương của Tiểu Ái không quá nặng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn. 

 - Vậy ra Lâm Tiểu Ái cũng không bị nặng lắm! Nhưng nghe nói cô ta bị tấn công tình d.ục, không biết khi biết được sự thật Lâm Tiểu Ái sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? 

Phó Nguỵ Trạch khẽ chau mày lại đầy nghi hoặc. Ánh mắt anh bắt đầu thay đổi, toàn bộ cự chú ý đều tận trung vào câu nói của Tô Thư Uyển. 

- Sao em biết Tiểu Ái bị tấn công tình d.ục? 

Phó Nguỵ Trạch vừa dứt lời, bầu không gian tĩnh lặng nhanh chóng bao trùm lấy hai người. 

Tô Thư Uyển không thể cười được nữa ngay cả việc nở một nụ cười giả tạo cho qua chuyện cũng không thành. Không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Nguỵ Trạch, Tô Thư Uyển nhiều lần rời ánh nhìn sang nơi khác. Sự tự tin khi nãy không còn nữa thay vào đó là nỗi lo lắng bất an. 

Thái độ bất thường của Tô Thư Uyển nhanh chóng bị Phó Nguỵ Trạch phát hiện. Dù không muốn tin nhưng những chuyện đang diễn ra trước mắt khiến anh buộc phải thừa nhận. 

Sự xuất hiện đột ngột của Tô Thư Uyển trong bệnh viện đã làm Phó Nguỵ Trạch nghi ngờ ngay từ ban đầu. Chuyện Lâm Tiểu Ái bị tấn công tình d.ục phải nhập viện chỉ có một mình Phó Nguỵ Trạch biết. Vậy mà Tô Thư Uyển lại bất ngờ tới đây thậm chí là đúng bệnh viện, đúng phòng bệnh để vào thăm. Từ đầu đến cuối, Phó Nguỵ Trạch không hề nói lý do Lâm Tiểu Ái nhập viện vậy mà Tô Thư Uyển đã biết để hỏi thăm. 

Lúc biết tin Lâm Tiểu Ái bị tấn công, Phó Nguỵ Trạch đã nghi ngờ một vài người. Bây giờ thì chẳng cần phải mất thời gian suy đoán cũng dễ dàng nhận ra. 

Ánh mắt dò xét của Phó Nguỵ Trạch chưa từng rời khỏi Tô Thư Uyển khiến cô ta trở nên lúng túng. Hai tay Tô Thư Uyển nắm chặt lấy vạt áo đến nhàu nhĩ, đôi môi mím chặt không thể nói thành lời. 

- Sao bỗng nhiên lại im lặng vậy? Nói đi, sao em biết TIểu Ái bị tấn công? 

Bị tra khảo đến mức này, Tô Thư Uyển đành phải đối mặt. Cô ta nén tiếng thở dài, điềm nhiên đáp. 

- Em có quen biết với bác sĩ trong bệnh viện này nên vô tình biết được thôi. Với lại, anh là chồng sắp cưới của em. Anh đi đâu, em cũng phải biết đúng chứ? 

Những lời này của Tô Thư Uyển chẳng phải là đang công khai theo dõi Phó Nguỵ Trạch hay sao? Đám cưới vừa mới bị hủy, hai người chưa chính thức trở thành vợ chồng. Tô Thư Uyển lấy tư cách vợ sắp cưới để theo dõi không phải đã quá hoang đường rồi sao? 

Thế nhưng Phó Nguỵ Trạch không một chút phản ứng cũng không tiếp tục tra khảo chuyện khi nãy. Anh vờ như chưa từng có chuyện xảy ra, bởi dù có tiếp tục nếu không có bằng chứng cũng không đủ để chứng minh. 

Bầu không gian tĩnh lặng một lần nữa bao trùm lấy căn phòng kín. Phó Nguỵ Trạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâm Tiểu Ái, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Sự tồn tại của Tô Thư Uyển trong căn phòng hiện giờ là vô hình. Phó Nguỵ Trạch xem như cô ta chưa từng đến đây. 

Tôi Thư Uyển lặng lẽ nhìn hành động của Phó Nguỵ Trạch, bàn tay cuộn chặn lại thành hình. Trong lòng sớm đã nổi lên cơn thịnh nộ nhưng lại không thể bộc phát ra bên ngoài. 

Bỗng. 

Âm thanh của tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ mọi sự tĩnh lặng. Hai người bị tiếng động đó thu hút nhanh chóng quay đầu về sau. 

Từ bên ngoài, một nữ y tá xuất hiện chậm rãi đi vào trong. Cô ta tiến đến chỗ Phó Nguỵ Trạch cúi đầu nói. 

- Mời anh theo tôi ra ngoài làm thủ tục cho bệnh nhân. 

Phó Nguỵ Trạch gật đầu hiểu ý ra hiệu cho nữ ý tá. Cô ta cũng nhanh chóng quay người rời khỏi phòng bệnh. 

Phó Nguỵ Trạch lặng lẽ bước theo sau nữ y tá. Lúc đi ngang qua Tô Thư Uyển, anh dừng lại dối chút, ánh mắt nhìn cô ta đầy ẩn ý. Tô Thư Uyển liền tránh mặt sang hướng khác, dường như hiểu được ý của Phó Nguỵ Trạch nên không dám hó hé nửa câu. 

Tiếng bước chân vang lên trên nền đất ngày một xa hơn, Tô Thư Uyển đứng im không chút di chuyển cho đến khi bên tai truyền đến tiếng đóng cửa. Phó Nguỵ Trạch đi rồi, trong phòng chỉ còn Tô Thư Uyển và Lâm Tiểu Ái. Cô ta chậm rãi ngồi xuống kế bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn người con gái yếu ớt đang phải truyền nước biển trước mặt. Khóe môi Tô Thư Uyển khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát. Ánh mắt dành cho Lâm Tiểu Ái không có lấy một chút thương tình ngược lại còn chưa đựng căm hận. Tô Thư Uyển đưa tay về phía trước nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng lên ngang ngực cho Lâm Tiểu Ái. Mọi hành động đều vô cùng ân cần, nhẹ nhàng bởi cô ta biết nếu bản thân làm chuyện qua phận, Phó Nguỵ Trạch sẽ không để yên. 

Tô Thư Uyển cúi người xuống, thì thầm bên Lâm Tiểu Ái. 

- Lâm Tiểu Ái, loại người như cô bị xâm hại thôi chưa đủ. Cô phải chết tôi mới vừa lòng! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp