Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 4 : Lừa dối


1 năm

trướctiếp

- Cô Lâm Tiểu Ái được phát hiện bị tấn công tình d.ục. Hiện đang cấp cứu trong bệnh viện thành phố! 

Những lời nói lặp đi lặp lại trong đầu Phó Nguỵ Trạch. Anh không thể đứng vững, vội vàng cúp máy rồi chạy ra khỏi công ty. 

Chiếc xe hiệu Mercedes lao nhanh trên đường quốc lộ. Bên ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa rào, hàng nước xối xả từ trên xuống che khuất tầm nhìn. Phó Nguỵ Trạch mặc kệ trên đường có bao nhiêu xe đi lại, tốc độ có nguy hiểm đến thế nào vẫn nhấn mạnh chân ga. Điều duy nhất hiện hữu trong đầu anh bây giờ là hình ảnh cô gái nhỏ đang cấp cứu trong bệnh viện. 

Sự sợ hãi, cảm giác tội lỗi chi phối toàn bộ tâm trí Phó Nguỵ Trạch. Anh lo lắng cho Lâm Tiểu Ái bao nhiêu thì tự trách bản thân bấy nhiêu. Nếu tối hôm đó anh tin lời cô thì mọi chuyện đã không tồi tệ như bây giờ. 

Đoạn đường đến bệnh viện gặp nhiều khó khăn hơn Phó Nguỵ Trạch tưởng. Dường như mọi thứ bất trắc đều diễn ra cùng một lúc để ngăn chặn anh đến nơi cần tới. Mưa lớn rả rích khiến bánh xe trượt trên đường vài lần, không những vậy giữa đường còn xảy ra tai nạn khiến giao thông tắt nghẽn. 

Phó Nguỵ Trạch không thể chờ đợi đến khi vụ tai nạn được giải quyết, Lâm Tiểu Ái đang cần anh. Mặc cho trời đang sấm chớp, Phó Nguỵ Trạch rời khỏi xe, vứt bỏ chiếc Mercedes cho nhân viên đến xử lý. Anh chủ động thuê một chiếc xe máy đội trời mưa đến bệnh viện. 

Mất gần 30 phút đi đường, Phó Nguỵ Trạch dừng xe trước cổng bệnh viện. Chạy vào bên trong với bộ dạng ướt đẫm, Phó Nguỵ Trạch đi theo sự chỉ dẫn của y tá đến phòng phẫu thuật. Tới nơi, Phó Nguỵ Trạch chỉ thấy cánh cửa phòng được đóng kín cùng với chiếc đèn màu đỏ bên trên đang sáng. 

Lâm Tiểu Ái đang được phẫu thuật! 

Phó Nguỵ Trạch thở hắt ra một tiếng đầy mệt nhọc. Anh tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo chậm rãi trượt xuống dưới đất. Phó Nguỵ Trạch thu mình lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi phòng phẫu thuật dù chỉ một lần. Bàn tay to lớn cuộn chặt lại run lên từng đợt. Phó Nguỵ Trạch run rẩy không phải vì cơn mưa lạnh ngoài kia mà bởi nỗi sợ hãi đang chiếm hữu tâm trí anh. Anh sợ rằng ca phẫu thuật có vấn đề, sợ rằng sẽ không nhìn thấy người con gái anh yêu nữa. 

Người đàn ông đưa Lâm Tiểu Ái vào bệnh viện kể lại rằng, anh ta phát hiện cô trong tình trạng thương tích đầy người, quần áo bị xé rách và bị đánh bất tỉnh trong một ngôi nhà hoang ở ngoại thành. Lúc được phát hiện, túi xách của Lâm Tiểu Ái vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ đây không phải cướp của cưỡng b.ức mà tấn công tình d.ục. Trong danh bạ điện thoại Lâm Tiểu Ái, người cô gọi nhiều nhất là Phó Nguỵ Trạch nên người ta mới gọi điện báo tin cho anh. Chuyện Lâm Tiểu Ái bị tấn công, Phó Nguỵ Trạch vẫn chưa báo cho bố cô biết. Anh sợ khi ông nghe được tin này sẽ không giữ nổi bình tĩnh mà lâm bệnh. 

Dãy hành lang bệnh viện tăm tối, lạnh lẽo đến thấu xương chỉ có một mình Phó Nguỵ Trạch ngồi chờ đợi. 

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà ánh đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng. Từng giây từng phút trôi qua, Phó Nguỵ Trạch càng thêm bất an. Cánh cửa kia, anh chỉ muốn xông thẳng vào để biết tình hình Lâm Tiểu Ái hiện giờ ra sao nhưng lại không thể làm vậy. 

Cả người Phó Nguỵ Trạch ướt đẫm cũng vì dầm mưa lạnh mà gương mặt trở nên trắng bệnh. Dù bản thân cảm nhận rõ sự lạnh lẽo nhưng vẫn gắng gượng đợi đến khi có kết quả. 

Hơn hai tiếng đèn phẫu thuật mới tắt. Ngay khi nghe được một âm thanh nhỏ, Phó Nguỵ Trạch lập tức đứng dậy. Anh bước vội đến trước cửa phòng phẫu thuật, rất nhanh sau đó một vị bác sĩ trong bộ áo blouse trắng bước ra. 

Phó Nguỵ Trạch lập tức tiến đến chỗ bác sĩ, sốt sắng hỏi. 

- Bác sĩ, Tiểu Ái thế nào rồi? Cô ấy… bị thương có nghiêm trọng không? 

Vị bác sĩ chậm rãi cởi bỏ khẩu trang xuống, xác định lại lần nữa. 

- Anh là người nhà của bệnh nhân Lâm Tiểu Ái? 

- Vâng, tôi là người nhà của cô ấy. Bác sĩ, Tiểu Ái sao rồi? 

 - Hiện tại cô Lâm Tiểu Ái đã qua cơn nguy kịch. Những vết thương trên người không quá nghiêm trọng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn. Qua kiểm tra, chúng tôi nhận thấy đây là một vụ tấn công tình d.ục. Nếu người nhà cho phép, tôi sẽ báo cáo cho bên cảnh sát. 

- Không… không cần đâu bác sĩ. Chuyện này không cần báo! 

Ngay khi nghe đến việc tố giác với cảnh sát, Phó Nguỵ Trạch vội vàng ngăn cản. Anh đương nhiên muốn đòi lại công bằng cho Lâm Tiểu Ái nhưng nếu tin tức này truyền ra ngoài chỉ sợ cô không thể chịu đựng được mà nghĩ quẩn. Còn chưa kể, càng nhiều người biết chuyện, cô càng không thể đối mặt với sự thật. Chẳng một cô gái nào lại muốn người ngoài biết bản thân mình là nạn nhân của xâm hại tình d.ục. Cô gái của anh vẫn còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi đau này! 

Vị bác sĩ kia hiểu được tâm lý của Phó Nguỵ Trạch lúc này. Hầu như những nhà có người là nạn nhân của các vụ tấn công tình d.ục đều rất ngại khi tin tức truyền ra ngoài. Không chỉ bởi thanh danh mà đó còn là cuộc đời của một con người. 

Ca phẫu thuật thành công, bác sĩ không còn nhiệm vụ. Ông thở dài nhắc nhở. 

- Cô Lâm Tiểu Ái đã được đưa đến phòng hồi sức, người thân có thể vào thăm được rồi. 

- Cảm ơn bác sĩ! 

Vị bác sĩ gật đầu mỉm cười rồi quay người bước đi. Nhưng đôi chân chưa bước được bao xa thì bị giọng nói của Phó Nguỵ Trạch làm cho dừng lại. 

Phó Nguỵ Trạch lên tiếng. 

- Bác sĩ, đứa bé trong bụng Tiểu Ái còn không? 

Từng câu từng chữ Phó Nguỵ Trạch nói ra đều vô cùng khó khăn giống như thể anh đã phải rất cố gắng mới thành một câu hoàn chỉnh. Ngay khi nhận được tin dữ, Phó Nguỵ Trạch tức tốc tới đây. Trong đầu anh không chỉ có Lâm Tiểu Ái mà còn có cả đứa bé trong bụng cô. Đêm hôm trước Phó Nguỵ Trạch có thể lưỡng lự nhưng bây giờ anh tin đứa bé là con của mình, là con của anh và Lâm Tiểu Ái. 

Bác sĩ quay đầu lại nhìn Phó Nguỵ Trạch bằng ánh mắt khó hiểu. 

- Đứa bé nào? Anh đang nói gì vậy? 

- Là đứa bé trong bụng Tiểu Ái! Chẳng phải cô ấy đang mang th.ai sao? 

 - Dường như đang có sự nhầm lẫn gì ở đây thì phải. Cô Lâm Tiểu Ái không hề mang th.ai. 

Phó Nguỵ Trạch không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình sau khi bác sĩ dứt lời. Anh cảm thấy chuyện này thật hoang đường. Rõ ràng đang có hiểu lầm diễn ra nhưng Phó Nguỵ Trạch lại cho rằng người nhầm lẫn là bác sĩ không phải anh. Mấy ngày trước Lâm Tiểu Ái còn nói bản thân đang mang thai con của anh, sao bây giờ lại thành cô không mang thai? 

Bước đến chỗ bác sĩ vài bước, Phó Nguỵ Trạch ngờ vực hỏi trong nỗi hoang mang. 

- Phiền bác sĩ kiểm tra lại giúp tôi. Tiểu Ái làm sao có thể không mang thai được? Rõ ràng Tiểu Ái nói với tôi rằng cô ấy đang mang thai mà. 

- Chuyện này chúng tôi thực sự không có nhầm lẫn gì đâu. Cô Lâm Tiểu Ái không hề mang thai, có lẽ do cô ấy nhầm lần nên mới nói với anh như vậy. Một số bệnh cũng có biểu hiện giống thai nghén nhưng không phải. Tôi chắc chắn cô Lâm Tiểu Ái không mang thai. 

Phó Nguỵ Trạch buông thõng tay xuống, thẫn thờ nhìn về phía cửa phòng bệnh. Vị bác sĩ thấy vậy cũng chỉ lắc đầu vài cái rồi rời đi. 

Những lời bác sĩ nói vẫn còn văng vẳng bên tai Phó Nguỵ Trạch không những vậy ngay cả mấy câu Lâm Tiểu Ái nói hôm trước đang hiện hữu trong tâm trí anh. Phó Nguỵ Trạch không ngờ rằng sẽ có một ngày bản thân lại bị lừa bởi người mình tin tưởng. 

Lúc nghe tin Lâm Tiểu Ái mang thai, Phó Nguỵ Trạch đã vui mừng đến nỗi gạt bỏ tất cả mọi thứ phía sau, ngay cả đám cưới của mình anh cũng hủy bỏ. Dẫu biết giữa hai người đang xảy ra hiểu lầm nhưng Phó Nguỵ Trạch vẫn có một niềm tin nhất định đối với Lâm Tiểu Ái. Nhưng hiện thực phũ phàng đã cho anh một gáo nước lạnh để tỉnh ngộ. Lâm Tiểu Ái thực sự không mang thai, những lời cô nói với anh đơn thuần là một cái cớ để anh hủy đám cưới. 

Phó Nguỵ Trạch quay người lững thững bước từng bước nặng nề vào trong phòng hồi sức. Sự tĩnh lặng của căn phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cót két từ tấm bản lề đã rỉ sắt cùng với âm thanh phát ra từ những thiết bị hỗ trợ y tế. 

Kéo nhẹ chiếc ghế tựa ra xa, Phó Nguỵ Trạch ngồi xuống bên cạnh giường bệnh. Anh lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt vốn rất xinh đẹp nay đã xuất hiện nhiều vết thương của cô. Bàn tay to lớn kia nắm chặt thấy bàn tay gầy guộc nhỏ bé. Phó Nguỵ Trạch thương Lâm Tiểu Ái một thì hận cô đến mười phần. Anh biết nguyên nhân khiến Lâm Tiểu Ái nói dối chuyện mang th.ai nhưng anh không ngờ cô dám làm điều đó. Một chuyện hệ trọng như vậy, cô lại mang ra làm cái cớ để níu kéo anh lại bên cạnh. 

Từ lúc nhận được tin dữ, suốt một quãng đường dài Phó Nguỵ Trạch luôn tự trách bản thân vì đã khiến mẹ con Lâm Tiểu Ái gặp nguy hiểm. Nhưng hiện giờ người đau đớn nhất lại chính là anh khi anh biết đứa bé không hề tồn tại. Thậm chí khi chưa biết sự thật, Phó Nguỵ Trạch đã tự tay chuẩn bị những món đồ cần thiết cho trẻ sơ sinh. Không nhưng thế anh còn đặc biệt làm một căn phòng riêng cho con của anh và cô. Nhưng giờ đây những thứ đó đều trở nên vô nghĩa, chúng đã chẳng còn tác dụng gì nữa. 

Phó Nguỵ Trạch siết chặt tay Lâm Tiểu Ái, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ đầy hung tợn. Không còn thấy sự dịu dàng, dung túng mà Phó Nguỵ Trạch vẫn thường dành cho Lâm Tiểu Ái tất cả còn lại sự tức giận. Ánh mắt sắc lạnh của Phó Nguỵ Trạch nhìn chăm chăm vào Lâm Tiểu Ái không rời, anh gằn giọng nói. 

- Lâm Tiểu Ái, em có biết cái giá phải trả khi lừa dối tôi là thế nào không? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp