Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 6 : Em ... chú có thể cưới em không


1 năm

trướctiếp


- Lâm Tiểu Ái, loại người như cô bị xâm hại thôi chưa đủ. Cô phải chết tôi mới vừa lòng! 

Những lời Tô Thư Uyển vừa nói chỉ có cô ta và Lâm Tiểu Ái nghe thấy. Nhưng đáng tiếc Lâm Tiểu Ái lại đang hôn mê vậy nên chẳng khác nào Tô Thư Uyển tự nói với chính mình. 

Nhìn người con gái với những vết thương được băng bó trước mặt, Tô Thư Uyển hận không thể cắt đứt ống thở. Chuyện của ba người, không quan trọng là ai đến trước ai đến sau, quan trọng người nào được yêu mà thôi. 

Hơn năm năm qua, Tô Thư Uyển đã rất cố gắng mỗi khi bên cạnh Phó Nguỵ Trạch. Giúp anh gây dựng sự nghiệp, ngay cả những khi anh khó khăn. Tưởng chừng mọi nỗ lực sẽ được đền đáp bằng một đám cưới hoàn chỉnh thế nhưng chỉ vì một lời nói của Lâm Tiểu Ái, mọi thứ hoàn toàn bị phá hủy. Phó Nguỵ Trạch yêu Lâm Tiểu Ái thế nào, Tô Thư Uyển biết rõ hơn ai hết. Nhưng cô ta vẫn cố chấp, dùng tính mạng để uy hiếp Phó Nguỵ Trạch. Mọi thứ dường như chỉ còn thiếu một bước vậy mà đến cuối cùng lại không thành. 

Ánh mắt Tô Thư Uyển dành cho Lâm Tiểu Ái lạnh lùng đến đáng sợ chỉ thấy bên trong chứa đựng sự căm hận. Chuyện đám cưới bị hủy, Tô Thư Uyển chắc chắn không để yên. Nhưng cô ta lại không biết làm cách nào để Phó Nguỵ Trạch đồng ý làm đám cưới. Sau việc này, có lẽ tính mạng của Tô Thư Uyển đối với Phó Nguỵ Trạch không còn quan trọng. Cô ta không thể dùng cách cũ để níu kéo anh. 

Phó Nguỵ Trạch rời khỏi phòng bệnh đi theo y tá đến văn phòng để làm một vài thủ tục. Mất một khoảng thời gian khá lâu chờ đợi, cuối cùng Phó Nguỵ Trạch cũng làm xong đến bước cuối cùng. 

Ra khỏi văn phòng, Phó Nguỵ Trạch vội vã đi trên dãy hành lang dài trở về phòng bệnh. Để Lâm Tiểu Ái một mình với Tô Thư Uyển, anh không yên tâm. Phó Nguỵ Trạch biết ở đây Tô Thư Uyển không dám làm càn nhưng cẩn thận vẫn hơn. 

Đôi chân gấp gáp phát ra âm thanh trong không gian tĩnh, Phó Nguỵ Trạch đột ngột dừng lại khi đoạn đường bị chặn bởi người đối diện. Gương mặt Phó Nguỵ Trạch không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn vô cùng ngạc nhiên. 

- Chú Đức, sao chú lại đến đây? 

Người đàn ông trạc ngoài năm mươi này là quản gia lâu lăm của Phó gia, cũng là người thân cận của Phó Nguỵ Trạch - Trần Đức. 

Nghe tin Lâm Tiểu Ái trong viện, Phó Nguỵ Trạch phải ở lại chăm sóc cho cô nên quản gia Đức mới tức tốc đến đây xem tình hình thế nào. Ông đưa cho Phó Nguỵ Trạch một chiếc hộp nhỏ, căn dặn. 

- Tôi có nấu một ít đồ ăn cho cậu chủ, sợ cậu chăm bệnh người khác mà quên chăm sóc bản thân mình. 

Phó Nguỵ Trạch nhận chiếc hộp nhỏ từ tay quản gia Đức rồi cười trừ. Anh không nghĩ chỉ với một cuộc điện thoại đã làm ông lo lắng đến thế, khiến ông mất công tới tận đây đưa đồ ăn cho anh. Nghĩ lại, Phó Nguỵ Trạch cảm thấy không nên gọi cho ông thông báo thì đúng hơn. 

- Cảm ơn chú vì hộp cơm. Lần sau, chú không cần mất công đến đây đưa cho tôi đâu. Tôi mua đồ ăn bên ngoài được. 

- Có sao đâu. Dù gì tôi cũng tiện đường qua đây mà. 

 - Tiện đường sao? 

Lúc này Phó Nguỵ Trạch mới để ý đến chiếc thùng giấy quản gia Đức đang ôm trên tay. Anh khẽ chau mày đầy nghi hoặc, thắc mắc. 

- Trong thùng có gì vậy chú? 

Quản gia Đức theo quán tính nhìn xuống chiếc thùng trên tay mình. Ông à lên một tiếng cười trừ đáp. 

 - Hôm nay tôi dọn dẹp nhà, tìm thấy một số món đồ của cô chủ nên định đem sang nhà cũ đấy mà. 

- Đồ của Tịnh Nhi sao? 

- Vâng. Cũng không có gì nhiều đâu, chỉ là một vài đồ cá nhân thôi. 

- Cho tôi xem! 

Phó Nguỵ Trạch vừa dứt lời, quản gia Đức liền đưa chiếc thùng cho anh. Nhìn dáng vẻ vội vã của Phó Nguỵ Trạch, quản gia Đức nhanh chóng đoán được anh đang muốn làm gì.

Phó Nguỵ Trạch cẩn thận xem lại từng món đồ cũ của Tịnh Nhi. Mấy năm trước, anh còn tưởng trong nhà không còn thứ gì liên quan đến cô không ngờ khi tìm kỹ lại những kỷ vật ấy vẫn còn hơn nữa lại ở trong nhà anh lâu đến vậy. Phó Nguỵ Trạch chạm tay vào từng món đồ, nỗi nhớ bỗng chốc ùa về làm anh khó chịu. Nhưng anh lại không biết cách khiến nó dừng lại. 

Loay hoay lục tìm trong đống đồ cũ, Phó Nguỵ Trạch phát hiện ra một cuốn sổ nhỏ bìa đen. Nghĩ có thể là cuộc sổ tay của Tịnh Nhi, Phó Nguỵ Trạch liền đem cất vào túi áo rồi đưa thùng đồ cho quản gia Đức. 

- Chú đem đồ về nhà đi. Và chú cũng không cần phải đến bệnh viện nữa, tôi tự lo cho mình được. 

- Vậy thì cậu chủ giữ gìn sức khỏe, tôi xin phép! 

Quản gia Đức cúi đầu rồi quay người rời khỏi. Phó Nguỵ Trạch đứng lại phía sau nhìn theo đến khi bóng ông khuất dần về cuối hành làng, đôi chân Phó Nguỵ Trạch mới bắt đầu đi tiếp. 

Dù đã tạm biệt quản gia Đức từ sớm nhưng rất lâu sau Phó Nguỵ Trạch mới trở lại phòng bệnh. Lúc anh bước vào trong đã không còn thấy Tô Thư Uyển. Có lẽ vì không đợi được tới khi Phó Nguỵ Trạch quay về, Tô Thư Uyển đã chủ đụng rời đi trước. 

Tiến từng bước lặng lẽ đến bên giường bệnh, Phó Nguỵ Trạch ngồi xuống ghế đầy mệt mỏi. Anh đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Ái, trong đầu bỗng chốc hiện lên vài suy nghĩ hỗn loạn. Ánh mắt của Phó Nguỵ Trạch dường như đang chứa đựng nhiều điều khó nói. Và chắc chắn sự dịu dàng trước kia không còn đặt nơi Lâm Tiểu Ái. 

Rõ ràng những vết thương trên người không quá nghiêm trọng, vậy tại sao Lâm Tiểu Ái mãi chưa tỉnh dậy? 

Câu hỏi ấy vừa thoáng qua trong đầu Phó Nguỵ Trạch, ngón tay Lâm Tiểu Ái liền cử động. Hình ảnh ấy nhanh chóng thu gọn trong tầm mắt Phó Nguỵ Trạch. Anh có chút hồi hộp, chợ đợi Lâm Tiểu Ái tỉnh dậy nhưng không bộc lộ rõ ra bên ngoài. 

Lâm Tiểu Ái khẽ nhíu mày, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi. Đôi môi nhợt nhạt cứ lẩm bẩm câu gì đó, nghe kỹ hơn thì được một chữ “cứu”. Dường như, Lâm Tiểu Ái đang gặp phải ác mộng. Cơn ác mộng mà cô không bao giờ muốn gặp lại. 

Bàn tay nhỏ vô thức siết chặt lại, sự sợ hãi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng vì không thể chịu đựng, Lâm Tiểu Ái phải tự mình thoát khỏi cơn mộng tượng. 

Đôi mắt mở to đầy kinh hãi, mồ hôi nhễ nhại cùng hơi thở gấp gáp. Bắt gặp khung cảnh xung quanh, Lâm Tiểu Ái mới biết bản thân vừa gặp ác mộng. Nhưng cơn ác mộng khi nãy chính là những gì cô trải qua. Nó là sự thật và sự thật ấy chỉ đang được lặp lại trong giấc mơ. Những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên khóe mắt, chậm rãi rơi xuống ướt đẫm gối. Cảnh tượng bản thân phải gào thét cầu cứu, vệt máu xuất hiện khi bị đánh và những cái chạm dơ bẩn của đám khốn nạn kia chưa một lần biến mất khỏi tâm trí Lâm Tiểu Ái. Cô bị bọn chúng đánh đập, bị bọn chúng xâm hại nhưng bản thân lại không thể phản kháng. 

Miên man trong ký ức kinh hoàng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. 

- Tỉnh rồi sao? 

Giọng nói quen thuộc ấy là của người mà lúc gặp nạn Lâm Tiểu Ái luôn nghĩ đến. Vội vàng quay sang bên cạnh, Lâm Tiểu Ái bắt gặp Phó Nguỵ Trạch đã ngồi trong phòng bệnh từ bao giờ. Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô, mặc dù ánh mắt anh lạnh lùng khác thường nhưng sự xuất hiện của Phó Nguỵ Trạch đã khiến Lâm Tiểu Ái cảm thấy đỡ trống vắng hơn. 

Lâm Tiểu Ái vịn tay xuống giường làm trụ. Mặc cho những cơn đau từ tứ phía trên cơ thể truyền đến, cô vẫn gắng gượng ngồi dậy. Cô nhìn anh, đôi môi nhợt nhạt khẽ cất tiếng. 

- Chú… em…

Đối mặt với Phó Nguỵ Trạch, Lâm Tiểu Ái thực sự không biết phải nói thế nào. Cô đang ở trong bệnh viện và anh lại đang bên cạnh cô. Có lẽ Phó Nguỵ Trạch đã biết chuyện cô mang thai giả để lừa anh hủy bỏ đám cưới. Trong đầu Lâm Tiểu Ái hiện giờ xuất hiện quá nhiều suy nghĩ và cả nỗi ám ảnh bởi cảnh tượng kinh hoàng kia. 

Lâm Tiểu Ái không thể nói thành câu hỏi chỉnh, Phó Nguỵ Trạch liền lên tiếng thay cô. 

- Lấy cái thai giả làm cái cớ để đám cưới bị hủy, lừa dối tôi em vui lắm sao? 

Trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng, điều đầu tiên Lâm Tiểu Ái nhận được từ người mình yêu không phải sự quan tâm an ủi mà là những lời trách móc. Phó Nguỵ Trạch dường như không quan tâm đến chuyện Lâm Tiểu Ái vừa bị xâm hại, điều anh quan tâm là chuyện mang th.ai giả mà thôi. 

Lâm Tiểu Ái đau vì bản thân không còn trong sạch một thì đau vì sự vô tình của Phó Nguỵ Trạch mười. Cô biết những chuyện cô làm hoàn toàn không đúng nhưng bây giờ có phải lúc cô nên chịu đựng sự chỉ trích từ anh không? 

Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, Lâm Tiểu Ai siết chặt lấy ga giường đến nhàu nhĩ. Trái tim cô quặn đau, đau đến mức không thở được. Dù chỉ là giả vờ nhưng Phó Nguỵ Trạch cũng không thể giả vờ quan tâm cô được sao? Sự dịu dàng, yêu thương thường ngày mà anh dành cho cô đâu rồi? Sao bây giờ cô không thấy nữa mà chỉ toàn là sự lạnh lùng, xa cách! 

Có phải bây giờ cô bị vấy bẩn rồi nên anh mới hành xử như vậy? 

Có phải cơ thể nhơ nhuốc, bẩn thỉu này khiến anh ghê tởm nên anh mới không lại gần, nên anh mới lấy chuyện mang thai giả để làm lá chăn hay không? 

Lâm Tiểu Ái thực sự muốn nói với Phó Nguỵ Trạch rằng cô vừa trải qua một chuyện kinh hoàng. Muốn nói với anh rằng bản thân bị xâm hại nên cầu xin anh ngừng trách móc cô vì chuyện mang th.ai nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng kia của anh, cô biết người dừng lại là cô chứ không phải anh. 

Sự im lặng của Lâm Tiểu Ái càng khiến Phó Nguỵ Trạch thêm phần tức tối. Trước kia Phó Nguỵ Trạch có thể kiên nhẫn chờ đợi Lâm Tiểu Ái nhưng hiện giờ thì không. Anh không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời từ một người chỉ mãi im lặng. 

Phó Nguỵ Trạch tức giận, lớn tiếng quát. 

- Lâm Tiểu Ái, em điếc sao? Mau giải thích về chuyện cái thai cho tôi! 

- Phó Nguỵ Trạch! Cơ thể em bẩn rồi, chú… có chấp nhận cưới em không? 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp