Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 3 : Hiểu lầm


1 năm

trướctiếp

_ Anh xứng đáng được em thưởng một nụ hôn đúng không? 

Hành động cùng lời nói của người đàn ông này bất ngờ đến nỗi Lâm Tiểu Ái không thể lường trước. Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một người không tên không tuổi, không rõ lai lịch rồi tùy tiện đến mức nhận cô làm vợ. Lâm Tiểu Ái ngạc nhiên một thì Phó Nguỵ Trạch ngạc nhiên mười. Hơn nữa, Lâm Tiểu Ái có thể cảm nhận được Phó Nguỵ Trạch không chỉ ngạc nhiên mà đang vô cùng tức giận. 

Không để người đàn ông lạ mặt kia nói thêm được lời nào, Lâm Tiểu Ái dứt khoát đẩy hắn ra khỏi người. Đôi chân lùi về sau vài bước, Lâm Tiểu Ái ra vẻ mặt nghiêm trọng khó chịu hỏi. 

- Xin lỗi, có vẻ như nhận nhầm người rồi. Tôi không quen biết anh càng không phải vợ anh. Mời anh đi cho! 

Hai tay người đàn ông buông thõng xuống, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Ái thể hiện rõ nỗi buồn phảng phất. 

- Tiểu Ái, sao em lại có thể nói như vậy? Đến cả chồng mình em cũng không nhận ra à? Nhìn kỹ lại đi! Tôi là Dương Nhất Phàm, là chồng của em! 

Hắn thực sự là một tên điên! 

Dòng suy nghĩ ấy nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lâm Tiểu Ái ngay khi Dương Nhất Phàm kết thúc câu nói. Từ trước đến nay, Lâm Tiểu Ái chỉ quen một người đàn ông duy nhất là Phó Nguỵ Trạch còn tên Dương Nhất Phàm này từ đâu ra, cô hoàn toàn không rõ. 

Lâm Tiểu Ái vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nói. 

- Tôi không biết anh là ai, anh nhận nhầm người rồi đấy. Mời anh về cho! 

Lâm Tiểu Ái một tay đẩy mạnh Dương Nhất Phàm ra khỏi nhà. Ngay khi cô vừa định đóng cửa lại thì hắn lên tiếng. 

- Nếu em nhất quyết không thừa nhận có quen biết với anh. Anh có thể chứng minh! 

Chứng minh? 

Dương Nhất Phàm định làm gì để chứng minh trong khi Lâm Tiểu Ái không hề quen biết? 

Với những kẻ thần kinh không được bình thường giống hắn, nhiều lời cũng chỉ thêm phí sức. Lâm Tiểu Ái không muốn nghe càng không muốn để Dương Nhất Phàm nói những lời nhăng cuội khiến Phó Nguỵ Trạch hiểu lầm. 

Thế nhưng cánh cửa gỗ còn chưa kịp đóng đã có một bàn tay chặn lại. Lâm Tiểu Ái ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện Phó Nguỵ Trạch đang chặn cửa. Cô còn đang có suy nghĩ đợi khi Dương Nhất Phàm đi rồi sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với Phó Nguỵ Trạch nhưng bây giờ anh lại là người chủ động làm việc đó. 

Từ đầu đến giờ, Phó Nguỵ Trạch im lặng không phải ngu ngơ trơ mắt nhìn người đàn ông khác ôm người yêu mình. Anh là đang muốn làm mọi chuyện sáng tỏ hơn thôi. 

Phó Nguỵ Trạch dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Dương Nhất Phàm. Đôi mày giống như lưỡi kiếm chau lại, lời nói của anh rít qua khẽ môi như đang cố gắng kìm nén tâm tình phẫn nộ. 

- Chứng minh đi! 

- Hả? 

Dương Nhất Phàm bị lời nói của Phó Nguỵ Trạch làm cho ngạc nhiên. Hắn không phải không nghe thấy mà căn bản muốn nghe rõ hơn một lần. Nhưng đối diện với khí thế bức người, đằm đằm sát khí kia Dương Nhất Phàm không có nhu cầu nghe Phó Nguỵ Trạch nói lại lần nữa. Hắn chủ động làm theo yêu cầu. 

Lấy chiếc điện thoại cất trong túi, Dương Nhất Phàm thực hiện vài thao tác rồi giơ ra trước mặt Phó Nguỵ Trạch một bức ảnh. Trong điện thoại là bức ảnh Lâm Tiểu Ái chụp cùng Dương Nhất Phàm. Ở khoảng cách gần như vậy, Phó Nguỵ Trạch có thể thấy rõ gương mặt vui vẻ của Lâm Tiểu Ái khi chụp cùng người đàn ông khác. Phó Nguỵ Trạch quay sang nhìn Lâm Tiểu Ái, ánh mắt chứa đựng sự tức giận giống như thể đang cần một lời giải thích. 

Lâm Tiểu Ái bàng hoàng khi thấy tấm hình chụp chung giữa bản thân và Dương Nhất Phàm. Đây là lần đầu tiên cô gặp hắn, cũng là lần đầu tiên nói chuyện không thể có chuyên hai người từng quen biết. Lâm Tiểu Ái vội vàng nắm tay Phó Nguỵ Trạch, lắc đầu phủ nhận. 

- Chú! Em thực sự không biết người đàn ông này. Em chưa từng gặp anh ta, tấm ảnh… tấm ảnh chắc chắn là giả! Chú làm ơn hãy tin em! 

Lâm Tiểu Ái vừa dứt lời, Dương Nhất Phàm liền lên tiếng than vãn. 

 - Tiểu Ái, anh biết em bên ngoài quen biết nhiều đàn ông nhưng cũng không thể bạc tình đến nỗi phủ nhận bố của con mình chứ! Nếu em cho rằng tấm ảnh này là giả vậy thì anh sẽ gọi điện cho em. Chúng ta quen nhau chắc chắn có số của nhau. 

Không chần chừ thêm giây phút nào, Dương Nhất Phàm lập tức nhấc máy gọi điện cho Lâm Tiểu Ái. 

Quay người đối diện với Dương Nhất Phàm, giây phút này Lâm Tiểu Ái chẳng thể bình tĩnh được nổi. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người đàn ông cố ý phá hỏng mối quan hệ giữa cô và Phó Nguỵ Trạch. Lâm Tiểu Ái gằn giọng đầy tức giận. 

- Anh muốn gọi thì gọi thử xem! Để xem anh diễn trò đến bao giờ. 

Lâm Tiểu Ái luôn tin bản thân trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng. Cô không đưa làm sao Dương Nhất Phàm có thể có số điện thoại của cô. 

Nhưng ngay khi Dương Nhất Phầm bấm nút gọi, vài giây sau tiếng chuông điện thoại của Lâm Tiểu Ái vang lên. Cô bàng hoàng lấy điện thoại trong túi ra xem. Điện thoại cô đang reo, trên màn hình còn hiện thị rõ dòng chữ “anh yêu.”

- Vậy là đã rõ ràng rồi nhé! Chúng ta có quen biết thậm chí là đang yêu nhau. 

Những lời Dương Nhất Phàm nói không hề đọng lại trong tâm trí Lâm Tiểu Ái dù chỉ một chút. Toàn bộ sự chú ý, ánh mắt cô đều hướng về phía Phó Nguỵ Trạch. Bàn tay run rẩy cầm điện thoại, cô vẫn lắc đầu phủ nhận muốn nói với anh đây không phải sự thật! 

Một tiếng “chú” phát ra từ miệng Lâm Tiểu Ái, cánh cửa gỗ cùng bị Phó Nguỵ Trạch đóng sầm lại. Không gian nhỏ bé trong căn hộ chỉ còn Phó Nguỵ Trạch và Lâm Tiểu Ái đối diện với nhau. Im lặng và tận mắt chứng kiến Dương Nhất Phàm chứng minh hắn có quen biết Lâm Tiểu Ái như vậy là đủ rồi, Phó Nguỵ Trạch muốn nghe một lời giải thích rõ ràng từ Lâm Tiểu Ái. 

- Em giải thích sao về chuyện này! Người đàn ông đó là ai? 

Sau khoảng thời gian im lặng, bây giờ Lâm Tiểu Ái mới được nghe giọng nói của Phó Nguỵ Trạch. Dù mọi thứ đang bất lợi cho cô nhưng cô vẫn một mực phủ nhận. 

- Chú, em không quen biết anh ta. Em cũng không hiểu vì sao trong máy em lại lưu số anh ta nữa! Chú nhất định phải tin em, ngoài chú ra em không quen người đàn ông nào khác. 

 - Không quen biết? Em không quen biết sao hai người lại có ảnh chung? Sao hắn lại có số điện thoại của em? 

- Em thực sự không biết! Đến tên của anh ta em còn không rõ nữa mà. Chú nghĩ em là loại người đê tiện thế sao? 

Phó Nguỵ Trạch cúi đầu im lặng, không phải đang thừa nhận Lâm Tiểu Ái là người không đang hoàng mà chỉ đơn giản là muốn có thời gian suy nghĩ. Phó Nguỵ Trạch trầm tư rất lâu, lâu đến nỗi Lâm Tiểu Ái không thể chờ đợi. 

- Chú! Rốt cuộc chú đang nghĩ cái gì vậy hả? Chú mau trả lời em đi, chú có tin em không? 

- Đêm đó… em ngủ với tôi hay lên giường cùng người đàn ông khác? 

- Chú… chú nói gì? 

- Tôi muốn biết em thực sự ngủ với tôi hay với người khác?

Trong bữa tiệc, Phó Nguỵ Trạch bị chuộc rượu đến say mềm chẳng thể nhớ nổi được chuyện gì. Những thứ đọng lại trong tâm trí anh là hình ảnh Lâm Tiểu Ái nằm kế bên vào sáng hôm sau. Hai người chung giường, chung chăn, chung phòng. Phó Nguỵ Trạch thực sự muốn tin Lâm Tiểu Ái nhưng mọi thứ quá đỗi mơ hồ. 

Lúc bị Phó Nguỵ Trạch tra hỏi, Lâm Tiểu Ái lại không thừa nhận giữa hai người đã xảy ra quan hệ. Bây giờ cô nói bản thân mang th.ai và rồi một người đàn ông tên Dương Nhất Phàm xuất hiện tự nhận mình là bố đua bé trong bụng cô. Phó Nguỵ Trạch muốn tin cũng không tin nổi. Đêm hôm ấy, người duy nhất tỉnh táo là Lâm Tiểu Ái. Nếu Phó Nguỵ Trạch còn chút lý trí thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi. 

Lâm Tiểu Ái như chết lặng nhìn Phó Nguỵ Trạch. Cô biết tất cả mọi thứ đều đang chống lại cô nhưng Phó Nguỵ Trạch ở bên cạnh cô lâu như vậy ít nhất anh phải tin tưởng cô hơn người lạ. Thế mà những điều đang diễn ra trước mặt đã khiến cô quá thất vọng! 

Đưa tay lau nước mắt trên má, Lâm Tiểu Ái hít một hơi thật sâu cười khổ. 

- Nếu chú đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn gì để giải thích. Tôi đúng là loại người đê tiện thế đấy, đứa bé trong bụng tôi chưa chắc đã là con của chú đâu. Mời chú về cho! 

- Tiểu Ái, tôi không có ý đó! Tôi…

Phó Nguỵ Trạch còn chưa nói hết câu, Lâm Tiểu Ái đã mở cửa tiễn khách. 

Đẩy Phó Nguỵ Trạch ra khỏi nhà, Lâm Tiểu Ái đóng sầm cửa lại. Cô quay lưng tựa vào thành tường chậm rãi trượt xuống đất. Thu mình trong gian phòng kín, Lâm Tiểu Ái ôm gối khóc nức nở. Cô không muốn giải thích cũng chẳng còn sức để phân trần mọi thứ. Nhưng điều cần nói cũng đã nói rồi, người ta không tin thì bản thân đâu thể ép buộc. Lâm Tiểu Ái chỉ biết trách số phận quá đen đủi, niềm vui chưa được bao lâu đã phải chịu đựng mất mát. 

Những ngày tiếp theo, Lâm Tiểu Ái không liên lạc với Phó Nguỵ Trạch ngay cả một tin nhắn anh cũng không nhận được từ cô. Sau cuộc cãi vã tại nhà cô đêm hôm ấy, Phó Nguỵ Trạch cảm thấy bản thân một phần lỗi. Tuy rằng Phó Nguỵ Trạch không nhớ gì về đêm ở bữa tiệc nhưng cũng không thể phủ nhận việc Lâm Tiểu Ái đã ở bên cạnh anh vào sáng hôm sau. Anh không có bằng chứng để nghĩ cô là một người không chung thủy. Huống hồ Lâm Tiểu Ái chịu sự kiểm soát của Phó Nguỵ Trạch bao nhiêu năm nay đến bạn là con trai còn không có đừng nói đến việc cô có thể giao du với người đàn ông khác. 

Phó Nguỵ Trạch đã cho người điều tra Dương Nhất Phàm. Quả thật hắn cũng là một trong những khách mời được sự bữa tiệc vài tháng trước nhưng những thứ liên quan khác lại không thể điều tra được. Thông tin về Dương Nhất Phàm vẫn là một ẩn số. 

Hôm nay, như thương lệ, Phó Nguỵ Trạch thu xếp công việc ở công ty để dành thời gian đến nhà Lâm Tiểu Ái. Mấy ngày qua, do không liên lạc được nên anh thường xuyên đến nhà tìm nhưng chưa lần nào gặp được Lâm Tiểu Ái. 
 
Cất bản tài liệu vào hồ sơ, Phó Nguỵ Trạch với tay lấy chiếc áo vắt sau lưng ghế. Đôi chân vừa chuẩn bị bước đi, tiếng chuông điên thoại bất ngờ vang lên khiến Phó Nguỵ Trạch dừng lại. Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, bên trên hiển thị số máy từ một người lạ. Phó Nguỵ Trạch chần chừ giây lát, vốn định tắt máy nhưng không hiểu sao cuối cùng anh vẫn chấp nhận trả lời. 

- Ai vậy? 

- Xin hỏi anh có phải là người nhà của cô Lâm Tiểu Ái không? 

- Vâng, chính là tôi. Có chuyện gì không? 

- Cô Lâm Tiểu Ái được phát hiện bị tấn công tình d.ục. Hiện đang cấp cứu trong bệnh viện thành phố! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp