Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 2 : Phá Thai


1 năm

trướctiếp

Phá th.ai! 

- Chú… chú nói gì? Tôi nghe không rõ? 

- Nếu em đã không muốn phá đám cưới tôi và Tô Thư Uyển vậy thì… phá th.ai đi! 

Lâm Tiểu Ái đứng hình trong chốc lát, cả người cô cứng đờ giống như thể bị ai đó trói chặt tại chỗ. Những lời Phó Nguỵ Trạch vừa nói vẫn còn đang văng vẳng bên tai cô. Dù Lâm Tiểu Ái không muốn tin nhưng nó vẫn là sự thật. 

Người đàn ông mà cô yêu nhất lại nhẫn tâm yêu cầu cô bỏ đi đứa bé trong bụng. Anh có thể không chấp nhận nó, không muốn nhận nó làm con và không muốn nó xuất hiện trong cuộc đời mình…. Nhưng đâu thể tàn nhẫn gi.ết chết đứa con chưa chào đời? 

Sau cuộc nói chuyện với Phó Nguỵ Trạch, Lâm Tiểu Ái đã suy nghĩ rất nhiều. Trong tâm trí hỗn độn ấy, cô đã từng tưởng tưởng đến việc Phó Nguỵ Trạch sẽ vội vã đi tìm cô khi biết tin cô mang th.ai. 

Phó Nguỵ Trạch đã thực sự đi tìm cô, anh đã mất một ngày trời để đến tận đây. Nhưng khi đứng trước mặt cô, Phó Nguỵ Trạch không hề nói những lời yêu thương hay cầu xin quay lại. Điều duy nhất Lâm Tiểu Ái nghe rõ nhất chính là việc Phó Nguỵ Trạch muốn bỏ đứa bé trong bụng cô. 

Lâm Tiểu Ái theo bản năng mà đặt tay lên bụng mình, vô thức lùi về sau vài bước. Nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má sớm đã ửng hồng. Ánh mắt cô dành cho anh tưởng chừng trìu mến, yêu thương mà giờ đây lại càng thêm căm ghét. 

Cổ họng Lâm Tiểu Ái nghẹn ngào hệt như có thứ chen ngang. Cô hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, gắng gượng nói từng chữ. 

- Chú vì cô ta mà nhẫn tâm gi.ết con của mình sao? Chú có còn là con người không vậy? 

Lâm Tiểu Ái hét lên, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Cô không thể ngờ người đàn ông máu lạnh đứng trước mặt chính là người trong tim cô bấy lâu nay. 

Phó Nguỵ Trạch điên rồi! Anh thực sự điên rồi. 

Chỉ vì một người phụ nữ mới quen được vài tháng mà Phó Nguỵ Trạch sẵn sàng đánh đổi máu mủ của mình để kết hôn với cô ta. 

Lâm Tiểu Ái nghĩ suy tự vấn không biết bởi lý do gì? Là bởi Phó Nguỵ Trạch thay đổi hay ngay từ lúc đầu anh chỉ đang chơi đùa tình cảm của cô? 

Dù đã cố kìm nén nhưng Lâm Tiểu Ái chẳng thể nào ngăn nổi những giọt nước mắt của bản thân. Trái tim cô đau đớn, vỡ ra thành trăm mảnh, đau đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn. Lâm Tiểu Ái đã chẳng còn niềm tin nơi Phó Nguỵ Trạch, cô cũng không mong mỏi chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra nữa. 

Vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên, một lần nữa Lâm Tiểu Ái tự lau nước mắt. Cô mỉm cười, đuôi mắt khẽ cong lên tạo thành một đường hoàn mĩ. Nhưng nụ cười ấy không đẹp, nó giả tạo và chứa đựng bi thương. 

- Chẳng phải tôi đã nói sẽ không lấy đứa bé ra làm cái cớ để phá đám cưới của chú và Tô Thư Uyển sao? Chú không có quyền bắt tôi bỏ đứa bé! 

- Nếu em không muốn lấy đứa bé làm cái cớ thì ngay từ đầu đừng nên nói ra mới phải! Em cứ giữ im lặng chẳng phải mọi chuyện đã tốt hơn sao? 

Lâm Tiểu Ái chẳng thể giấu nổi sự khinh thường dành cho Phó Nguỵ Trạch. Cô đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn cố chấp không chịu buông tha. Lâm Tiểu Ái chỉ có thể nuốt đắng cay vào trong lòng, tiếp tục đối chấp với Phó Nguỵ Trạch. 

- Là do tôi ngu dốt! Do tôi ảo tưởng rằng chú sẽ thay đổi quyết định khi biết tôi mang thai. Nhưng tôi lầm rồi, chú không những không thay đổi mà còn muốn gi.ết bỏ con mình. Chú không bằng cầm thú! 

Khóe môi Phó Nguỵ Trạch nhếch lên tạo thành nụ cười đầy ẩn ý. Anh nhướn mày khiêu khích thậm chí còn chẳng có lấy một chút lưỡng lự hay áy náy. 

- Là lỗi do em đã quá ngu muội thôi. Bây giờ tôi đã biết sự tồn tại của đứa bé. Dù em không lấy nó ra làm cái cớ nhưng tôi vẫn phải loại bỏ để tránh hậu quả về sau! 

- Chú… chú định làm gì? Chú không được hại đến đứa bé! 

Sắc mặt Phó Nguỵ Trạch tối sầm lại, thái độ thay đổi đến đáng sợ. 

Lâm Tiểu Ái có linh cảm chẳng lành vội vàng đóng cửa nhưng lại bị bàn tay to lớn của Phó Nguỵ Trạch giữ chặt không thể di chuyển. Lâm Tiểu Ái liền buông tay khỏi cửa xoay người chạy vào bên trong phòng. Nhưng có lẽ ngay cả ông trời cũng không cứu giúp cô. Cổ tay nhỏ bé của Lâm Tiểu Ái chẳng biết từ bao giờ đã nằm gọn trong lòng bàn tay Phó Nguỵ Trạch. Lâm Tiểu Ái quay người nhìn lại cố gắng vùng vẫy nhưng bất thành. 

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn khi Phó Nguỵ Trạch đang từng bước tiến dần đến chỗ cô. Lâm Tiểu Ái dùng chút sức lực yếu ớt của mình để bảo vệ đứa bé trong bụng. Cô đặt hai tay lên ngực Phó Nguỵ Trạch, dù biết không thể thay đổi được tình thế nhưng cô vẫn cố đẩy anh ra xa. Cô trừng mắt quát lớn. 

- Phó Nguỵ Trạch! Chú điên rồi! Nếu chú dám làm tổn hại đến đứa bé, tôi sẽ không để chú sống yên ổn đâu. 

- Vậy thì tôi càng muốn biết, em không để tôi sống yên như thế nào? 

Phó Nguỵ Trạch siết chặt tay hơn, trên da Lâm Tiểu ÁI cũng bắt đầu xuất hiện những vết hằn lớn. Anh chăm chú nhìn gương mặt hoảng loạn cực độ của Lâm Tiểu Ái, trong lòng không một chút tiếc thương ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Phó Nguỵ Trạch không ngờ sẽ có một ngày Lâm Tiểu Ái sẵn sàng cãi lại lời anh để bảo vệ một người khác. 

Đối diện với dáng vẻ này của Phó Nguỵ Trạch, Lâm Tiểu Ái run sợ bội phần trong lòng. Thế nhưng vì con, cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Dù rằng không có một ai bên cạnh giúp đỡ, Lâm Tiểu Ái vẫn có thể một mình bảo vệ đứa bé trong bụng. Sức lực của cô không thể so nổi với Phó Nguỵ Trạch thì đã sao? Lâm Tiểu Ái không tin bản thân không chống lại được Phó Nguỵ Trạch. 

Thế nhưng nỗi lo lắng, sợ hãi của Lâm Tiểu Ái chẳng kéo dài được bao lâu khi một giọng cười chen ngang. Cổ tay Lâm Tiểu Ái được thả lỏng rồi chậm rãi buông xuống. Cô nhìn người đàn ông đang nở nụ cười ngờ nghệch trước mặt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Tiểu Ái khẽ chau mày đầy nghi hoặc, chẳng phải khi nãy Phó Nguỵ Trạch còn hung hăng đòi bỏ đứa sao bây giờ lại thành ra như vậy? 

Lâm Tiểu Ái đánh mạnh vào người Phó Nguỵ Trạch một cái thật đau, hỏi. 

- Chú bị sao vậy? Hay chú lại nghĩ ra trò điên khùng gì để hại con tôi nữa sao? 

Nhìn Phó Nguỵ Trạch hiện giờ, Lâm Tiểu Ái thực sự sợ anh phát hiện rồi làm loạn. Bởi chẳng có ai bình thường lại cười điên dại như vậy.

Bắt gặp ánh mắt hoài nghi kia đang nhìn mình, Phó Nguỵ Trạch vội vàng giải thích. 

- Khi nãy làm em sợ rồi! 

- Chú… chú nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu. Có phải chú lại đang giở trò hay không? 

- Nếu là thằng khác thì nó sẽ nói như vậy với em. Còn tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con em. 

Hiện giờ Lâm Tiểu Ái chẳng biết làm gì ngoài việc lặng lẽ đứng nhìn người đàn ông mà bản thân đang gọi bằng chú. Nửa thực, nửa mơ lại nửa tin nửa ngờ, Lâm Tiểu Ái không biết giải quyết tình thế hiện tại thế nào. Cô đứng ngây người trong giây lát, mãi mới đến một lúc sau mới hoàn hồn để chậm rãi hỏi anh. 

- Vậy là… những gì chú nói, những việc chú làm từ nãy đến giờ đều là giả hay sao? 

Phó Nguỵ Trạch không ngần ngại mà gật đầu ngay tức khắc. 

- Tôi chỉ đang muốn hù dọa em một chút thôi mà. Tôi làm sao có thể bỏ con và em được! 

Bên nhau lâu như vậy chẳng lẽ Lâm Tiểu Ái lại không hiểu được con người Phó Nguỵ Trạch? 

Đám cưới giữa Phó Nguỵ Trạch và Tô Thư Uyển đối với anh mà nói rất quan trọng nhưng anh còn có điều quan trọng hơn. Đó chính là mẹ con Lâm Tiểu Ái. Trước lúc Lâm Tiểu Ái mang thai, Phó Nguỵ Trạch có thể lạnh lùng vô tình bao nhiêu cũng được. Nhưng hiện giờ cô đang mang trong mình con của anh. Ở lại bên cạnh cô không chỉ đơn thuần là vì trách nhiệm mà còn bởi anh muốn chăm sóc cho cô. 

Vẫn là nụ cười ngây ngô, vô tội ấy lần nữa xuất hiện trên gương mặt Phó Nguỵ Trạch. Lâm Tiểu Ai thực sự không hiểu tại sao bản thân lại có thể phải lòng một tên đang ghét như Phó Nguỵ Trạch. Chuyện mang th.ai quan trọng đến vậy mà anh dám đem ra đùa giỡn. Lâm Tiểu Ái hít một hơi thật sâu, dùng sức đánh thật mạnh lên người Phó Nguỵ Trạch rồi trách móc. 

- Chú có vấn đề không vậy? Chuyện tôi mang thai giống trò đùa lắm sao? Chú có biết là tôi sợ đến thế nào không hả? 

- Tôi xin lỗi, tôi không ngờ em lại sợ đến vậy. Mà em cũng nghĩ tôi là loại người tệ bạc như thế sao? Em nghĩ tôi có thể bỏ con và em được hả? 

- Chuyện đó là quyết định của chú, tôi sao có thể can thiệp! 

Lâm Tiểu Ái vẫn không cho rằng Phó Nguỵ Trạch sẽ không phải hạng đàn ông quen cô qua đường. Nhưng con người dễ dàng thay đổi, cô không thể biết trước được điều gì. Nay Phó Nguỵ Trạch có thể nói yêu cô nhưng chưa chắc sau này anh sẽ vẫn sẽ yêu cô như vậy. 

Nhìn sắc mặt Lâm Tiểu Ái dường như chưa hoàn toàn tin tưởng. Phó Nguỵ Trạch chủ động bước đến nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh tựa cằm vào bờ vai gầy, nghiêng đầu hôn lên tóc cô. Bàn tay vuốt ve tấm lưng nhỏ trấn an. 

- Khi nãy có thể tôi đùa giỡn nhưng hiện tại tôi đang rất nghiêm túc! Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với con và em, không để em phải chịu khổ. 

- Còn đám cưới của chú thì sao? Hôm nay là ngày cưới của chú mà! 

- Đám cưới sẽ bị hủy, em yên tâm đi. Hiện giờ, em còn quan trọng hơn mấy cái lễ cưới đó. 

- Mấy lễ cưới? Chú định lấy nhiều hơn một vợ hay sao mà có đến mấy cái lễ? 

- Tôi…

Phó Nguỵ Trạch còn chưa nói hết câu giải thích tiếng chuông cửa bên ngoài đã vang lên chen ngang. 

Lâm Tiểu Ái vội vàng buông tay khỏi người Phó Nguỵ Trạch. Cô khẽ chau mày tự hỏi giờ này còn ai đến thăm. Liếc nhìn sang Phó Nguỵ Trạch một cái rồi Lâm Tiểu Ái cũng nhanh chóng ra ngoài mở cửa. Thấy cô đi, Phó Nguỵ Trạch liền bước theo sau. 

Đứng trước cửa chính, Lâm Tiểu Ái không chần chừ mà lập tức mở cửa.

Âm thanh từ cánh cửa gỗ đã cũ vang lên, thu gọn trong tầm mắt Lâm Tiểu Ái là một người đàn ông trong bộ vest đen. Hai tay anh ta cần rất nhiều túi đồ, thoáng nhìn qua chiếc túi ni lông màu trắng liền có thể đoán được đó là một hộp sữa bột. 

Lâm Tiểu Ái ngớ người không hiểu người đàn ông lạ mặt là ai. Tại sao lại xuất hiện trước cửa nhà của cô đã vậy còn cười với cô rất thân thiện như thể hai người sớm đã quen biết. 

Đứng hình mất vài giây, Lâm Tiểu Ái mới quay trở về thực tại. Cô vẫn niềm nở với người đàn ông lạ mặt kia, vui vẻ hỏi. 

- Xin hỏi, anh đến đây tìm ai vậy? 

Người đàn ông kia không nói một lời trực tiếp bước đến ôm chầm lấy Lâm Tiểu Ái trước mặt Phó Nguỵ Trạch. Anh ta ôm cô rất chặt, giọng điệu trầm ấm giống như cách một người bạn trai nói với người yêu của mình. 

- Vợ, anh mua sữa về cho con và em rồi. Anh xứng đáng được em thưởng một nụ hôn đúng không? 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp