Ngoại Tình Với Chú Phó

Chương 1 : Em muốn lấy chú


1 năm

trướctiếp


- Chú, em muốn lấy chú!

- Nhóc, đừng đùa! Mai chú cưới rồi.

- Em nhất định sẽ đến phá đám cưới cướp rể! 

- Tôi không cho phép em làm tổn thương cô ấy. 

- Nhưng… chú đâu có yêu cô ấy! 

Phó Nguỵ Trạch đứng hình trong chốc lát. Anh nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt sưng đỏ trước mặt, dù đau đớn nhưng phải dặn lòng không được đi quá giới hạn. Bởi… ngày mai anh cưới rồi, cô dâu lại không phải là cô! Nếu anh tiến thêm bước nữa chắc chắn sẽ không dừng lại được. 

Lâm Tiểu Ái nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt lăn dài trên má. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đến không thở được. 

Phó Nguỵ Trạch từng hứa sẽ cưới Lâm Tiểu Ái làm vợ, từng hứa sẽ cho cô một cuộc đời an nhiên. Cô đã ôm mộng tượng suốt bao nhiêu năm qua, đã chờ đợi anh từng ấy năm thế mà đến cuối cùng thứ cô nhận lại chỉ vỏn vẹn bằng một câu nói “Ngày mai chú cưới rồi!” 

Ngày mai Phó Nguỵ Trạch lên xe hoa cùng người con gái khác, vậy còn Lâm Tiểu Ái thì sao? Cô phải sống thế nào đây? 

Những lời hứa! 

Những câu thề thốt! 

Chẳng lẽ Phó Nguỵ Trạch không màng đến? 

Lâm Tiểu Ái biết người Phó Nguỵ Trạch yêu không phải Tô Thư Uyển, anh chỉ là đang bị ép buộc lấy người con gái đó. Trong lòng Lâm Tiểu Ái vẫn luôn tồn tại một chấp niệm. 

Người Phó Nguỵ Trạch yêu là Lâm Tiểu Ái, chính miệng anh đã nói với cô như vậy! 

Người nhất quyết đòi cưới cô cho bằng được là Phó Nguỵ Trạch. 

Người không cho phép những tên đàn ông khác tiếp cận với cô cũng Phó Nguỵ Trạch. 

Chính vì tên Phó Nguỵ Trạch mà bao nhiêu năm qua Lâm Tiểu Ái không có được một mối tình trọn vẹn. Phó Nguỵ Trạch gieo rắc cho Lâm Tiểu Ái bao nhiêu hy vọng, chờ đợi để rồi bây giờ anh quay lưng vứt bỏ đoạn tình cảm của cô đi lấy người khác. Lâm Tiểu Ái đương nhiên không cam lòng, cô nhất định phải khiến Phó Nguỵ Trạch giữ đúng lời hứa. 

Lâm Tiểu Ái chẳng màng đến việc người đàn ông này sắp cưới vợ. Cô bước đến chủ động ôm chầm lấy anh. Vòng tay nhỏ bé ngày thường không thể ôm trọn thân hình to lớn vậy mà hôm nay lại siết chặt đến nỗi không thể giữ ra. Lâm Tiểu Ái tựa đầu vào khuôn ngực rộng lớn của Phó Nguỵ Trạch, giọng điệu mềm mỏng như đang cố thuyết phục. 

- Chú đừng lấy Tô Thư Uyển, chú đã hứa sẽ cưới em rồi mà! Chú… định nuốt lời sao? 

Chiêu trò làm nũng này của Lâm Tiểu Ái, Phó Nguỵ Trạch đã quá quen thuộc. Hôm nay đến gặp cô để nghiêm túc nói chuyện trọng đại, không phải giỡn chơi. 

Phó Nguỵ Trạch không một chút thương tình đẩy Lâm Tiểu Ái ra khỏi người mình. Anh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô, chất giọng trầm quen thuộc vang lên bên tai. 

- Lâm Tiểu Ái, lời hứa lúc trước chỉ là tôi bồng bột nói ra. Em quên nó đi! Tìm một người khác tốt hơn tôi. 

- Bồng bột nói ra? Chú có biết mình đang nói cái gì không hả? Em đã tin vào lời hứa đó suốt bao nhiêu năm qua, vậy mà bây giờ chú nói nó là hành động bồng bột? 

- Tôi… xin lỗi! 

Phó Nguỵ Trạch quay mặt sang hướng khác cố ý lảng tránh ánh mắt từ người đối diện. Anh thực sự không muốn mọi chuyện thành ra như vậy nhưng đám cưới ngày mai rất quan trọng, không thể nói hủy là hủy. Hơn nữa, Lâm Tiểu Ái còn rất trẻ. Sau này cô có thể tìm được một người xứng đáng hơn. 

Lâm Tiểu Ái cúi gằm mặt xuống, bàn tay cuộn chặt lại thành hình nắm đấm. Cô đang nhún nhường, xuống nước đến thế mà Phó Nguỵ Trạch vẫn không thay đổi suy nghĩ. Lâm Tiểu Ái tự hỏi không biết bao nhiêu năm qua, cô đã chờ đợi thứ vô bổ gì nữa? 

Một đám cưới trong mơ? 

Một người chồng quốc dân? 

Hay là một kẻ bạc tình bạc nghĩa? 

Tâm trí Lâm Tiểu Ái bây giờ rối bởi chẳng thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Trong mắt cô bây giờ chỉ toàn chữ hận! Cô hận Phó Nguỵ Trạch đã trở thành một phần trong ký ức của cô. Nếu như anh không xuất hiện thì cô đâu phải đau khổ như hiện tại. 

Nhìn Lâm Tiểu Ái khóc, Phó Nguỵ Trạch không cam lòng. Anh đưa tay lên vừa định lau nước mắt cho cô thì bị cản lại. Cô dùng sức hất mạnh tay anh ra xa, những hành động anh làm với cô chỉ khiến cô thêm chán ghét anh mà thôi. 

Lâm Tiểu Ái nhìn Phó Nguỵ Trạch bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Cô hít một hơi thật sâu, vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên. Tự tay lau khô nước mắt trên má, Lâm Tiểu Ái hắng giọng. 

- Em hỏi chú, chú có hủy hôn không? 

- Đừng làm loạn nữa! Tôi nói rồi, đám cưới không thể hủy! 

- Nếu vậy tôi sẽ cưới người khác để con chú gọi người đàn ông đó bằng bố! 

Dứt lời, Lâm Tiểu Ái không một chút lưu luyến cứ thế mà quay lưng rời đi. 

Phó Nguỵ Trạch đứng ngẩn người trong giây lát, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời Lâm Tiểu Ái nói khi nãy. 

Cô vừa nhắc đến con! 

Hai người họ có con từ khi nào? 

Những mảnh vỡ ký ức được sắp xếp một cách lộn xộn trong tâm trí Phó Nguỵ Trạch. Anh khẽ chau mày dường như đang cố gắng nhớ lại những điều đã quên. Cảm giác vừa thân quen, vừa lạ lẫm khiến Phó Nguỵ Trạch càng trở nên hoang mang hơn. 

Bỗng. 

Hai mắt Phó Nguỵ Trạch sáng rực lên hệt như thể đang nhớ được chuyện gì. 

Vài tháng trước, Phó Nguỵ Trạch cùng Lâm Tiểu Ái đến dự sinh nhật một người bạn. Trong buộc tiệc Phó Nguỵ Trạch bị ép uống rất nhiều rượu, nhiều đến nỗi anh chẳng thể đi nổi. Đêm đó là Lâm Tiểu Ái đưa anh trở về nhà. Chẳng rõ hai người đi đến mức nào, Phó Nguỵ Trạch chỉ nhớ sáng hôm sau đã thấy bản thân nằm trên giường cùng Lâm Tiểu Ái. 

Anh đã từng hỏi cô nhiều lần về chuyện xảy ra trong đêm hôm ấy. Có điều câu trả lời nhận được là cái lắc đầu cùng sự phủ nhận từ Lâm Tiểu Ái. Phó Nguỵ Trạch cũng gì vậy mà cho rằng giữa hai người không hề có chuyện ngoài ý muốn. 

Nhưng chẳng phải khi nãy Lâm Tiểu Ái nói sẽ để con anh gọi người khác bằng bố sao? 

Bây giờ Phó Nguỵ Trạch mới nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề. Đứa bé trong bụng Lâm Tiểu Ái là con của Phó Nguỵ Trạch. Anh đương nhiên không thể để con mình gọi người đàn ông khác bằng bố, càng không thể để mất vợ mình. Đám cưới ngày mai chẳng còn quan trọng nữa, hiện giờ trong đầu Phó Nguỵ Trạch chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là tìm được Lâm Tiểu Ái. 

Phó Nguỵ Trạch bỏ hết tất cả công việc cá nhân phía sau để tập trung tìm Lâm Tiểu Ái. Biết cô rời đi không được bao lâu, Phó Nguỵ Trạch liền tức tốc đến những nơi Lâm Tiểu Ái thường tới. Bên cạnh nhau một thời gian dài, Phó Nguỵ Trạch hiểu rõ tính cách Lâm Tiểu Ái. Một khi cô đã nói, nhất định sẽ làm cho bằng được. Cứ tưởng tượng đến cảnh con của mình gọi người đàn ông khác bằng một tiếng bố, Phó Nguỵ Trạch đã không thể ngồi yên. Anh càng điên cuồng tìm kiếm cô hơn. 

Cuộc truy tìm kéo dài mấy tiếng đồng hồ đến tối muộn, Phó Nguỵ Trạch vẫn không thấy Lâm Tiểu Ái. Anh đã tới những nơi hai người thường xuyên lui tới. Nhà bạn bè người thân của Lâm Tiểu Ái, Phó Nguỵ Trạch cũng ghé qua. Kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. 

Một ngày dài mệt mỏi, Phó Nguỵ Trạch dừng xe bên đường nghỉ ngơi. Anh tựa lưng vào thành ghế khẽ thở dài, tâm trí vẫn không ngừng nghĩ đến Lâm Tiểu Ái. Trong lúc hỗn loạn nhất, tiếng chuông tin nhắn bất ngờ vang lên. Phó Nguỵ Trạch nặng nhọc mở điện thoại lên xem phát hiện dòng tin nhắn có liên quan đến Lâm Tiểu Ái. Như có thể nguồn động lực, Phó Nguỵ Trạch tỉnh táo hẳn lên. Anh vội vàng nhấn mạnh chân ga, điều khiển vô lăng. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh di chuyển dần vào đường quốc lộ. 

Mất hơn 20 phút lái xe, cuối cùng Phó Nguỵ Trạch dừng lại trước một khu chung cư. Anh đi theo địa chỉ được gửi qua tin nhắn khi nãy tìm đến căn chung cư Lâm Tiểu Ái đang ở. 

Đứng trước cửa, Phó Nguỵ Trạch đưa tay bấm chuông liên hồi. Cũng bởi tiếng ồn ào thúc giục rất nhanh chóng Lâm Tiểu Ái đã xuất hiện sau cánh cửa gỗ kia. 

Nhìn thấy Phó Nguỵ Trạch, Lâm Tiểu Ái không ngờ anh lại có thể tìm ra cô nhanh đến vậy. Mới chỉ gần một ngày đã đến được tận đây. Lâm Tiểu Ái khoanh tay trước ngực, thái độ đối với Phó Nguỵ Trạch vô cùng khác thường. 

- Chú đến đây làm gì? Tôi còn tưởng chú đang bận chuẩn bị cho hôn lễ chứ? 

- Em đang mang th.ai? 

Lâm Tiểu Ái vẫn nhìn Phó Nguỵ Trạch bằng ánh mắt xa lạ, lạnh lẽo. Cô chọn cách im lặng thay vì trả lời câu hỏi anh. Chuyện cô mang th.ai bây giờ đâu còn quan trọng gì nữa? Vài tiếng nữa sẽ bước qua ngày mới cũng là ngày mà anh bước vào lễ đường cùng người con gái khác. Đứa bé căn bản không còn quan trọng! 

Lúc Phó Nguỵ Trạch gọi điện, Lâm Tiểu Ái sớm đã đoán được anh muốn nói chuyện gì với cô. Tin tức Phó Nguỵ Trạch và Tô Thư Uyển kết hôn, khắp các trang báo điều đưa tin. Lâm Tiểu Ái không phải đứa câm điếc mà không nhìn thấy, không nghe thấy. 

Vì đoạn tình cảm bao nhiêu năm qua Lâm Tiểu Ái dành cho Phó Nguỵ Trạch nên cô không can tâm nhìn người mình yêu cưới cô gái khác. Lâm Tiểu Ái cũng đã làm hết sức mình, cố gắng để níu kéo anh ở lại nhưng cuối cùng Phó Nguỵ Trạch vẫn lựa chọn từ bỏ. Nếu anh đã quyết, cô cũng không muốn làm khó anh. Buông tay vẫn là quyết định tốt nhất cho cả hai. Phó Nguỵ Trạch có thể cưới người mà anh muốn, Lâm Tiểu Ái cũng không có lý do để ngăn cản. 

Sự im lặng của Lâm Tiểu Ái càng khiến Phó Nguỵ Trạch thêm tức giận. 

Rốt cuộc thì cô có mang th.ai hay không? 

Đêm hôm đó giữa cô và anh thực sự đã xảy ra quan hệ gì? 

Những câu hỏi ấy liên tục xuất hiện trong đầu Phó Nguỵ Trạch khiến anh mất bình tĩnh. Bàn tay to lớn của Phó Nguỵ Trạch bóp chặt lấy đôi vai gầy của Lâm Tiểu Ái. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, lực siết ở bàn tay khẽ đẩy người cô về phía sau. 

Phó Nguỵ Trạch gằn giọng. 

 - Lâm Tiểu Ái, em mau trả lời tôi đi. Rốt cuộc em đang mang th.ai con của tôi đúng không? 

- Chuyện đó bây giờ còn quan trọng hay sao? Chẳng phải chú nói tôi nên tìm người đàn ông khác xứng đáng hơn để cưới à? Tôi đang làm đúng theo lời chú nói đấy thôi. 

Lâm Tiểu Ái ngừng lại đôi chút, cố giữ bình tĩnh để giọng nói không lạc lõng. 

- Yên tâm, tôi sẽ không lấy đứa bé ra làm cái cớ để phá đám cưới của chú đâu. 

Lâm Tiểu Ái dứt lời, tiếng chuông đồng hồ trong nhà liền vang lên liên hồi. Cô quay đầu lại nhìn, vừa hay lại chiếc đồng hồ treo tường lại thu gọn trong tầm mắt. Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm. Cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đã tới, ngày mà Phó Nguỵ Trạch kết hôn với người khác. 

Lâm Tiểu Ái hít một hơi thật sâu, gắng gượng nói. 

- Muộn rồi, chú mau về đi. Hôm nay là ngày cưới của chú rồi! 

- Em nói sẽ không phá đám cưới của tôi. Vậy thì chứng minh đi. 

- Chứng minh? Bằng cách nào? 

- Phá th.ai! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp