Hôm sau Lục Quỳnh xin nghỉ với đạo diễn, tính ở nhà dưỡng cái chân bị thương để người khác không nhìn thấy cái chân trông như củ cải trắng khổng lồ làm ảnh hưởng tới hình tượng của mình. Trong nửa chặng đường cuối cùng để về nhà vào hôm qua, cả Lục Quỳnh và Trần Niệm An đều ngầm hiểu ý không nói chuyện. Trần Niệm An mím môi suốt quãng đường, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. Lục Quỳnh thấy thế thì ra vẻ ngoan ngoãn để Trần Niệm An đỡ mình về nhà, nhìn cậu bằng ánh mắt trông mong cho đến khi cậu vội vàng để mình xuống rồi rời đi mới lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Tôm hùm đất của cô! Hai đĩa tôm hùm đất rim của cô!
Cô biết da mặt Trần Niệm An mỏng, nhưng lại không ngờ da mặt thằng bé này lại mỏng đến mức độ này. Nếu khoảng cách mong manh giữa hai người họ đã bị chọc thủng thì ai mà nói làm gì, nhưng chẳng phải bây giờ vẫn chưa nói thẳng à! Cũng vì sợ cậu ngượng ngùng nên Lục Quỳnh mới thông cảm giữ yên lặng để cậu có không gian riêng, kết quả thì sao? Chỉ vậy thôi hả? Cô còn chưa kịp với tay ra thì người nào đó đã đánh bài chuồn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lục Quỳnh tủi thân nằm xoài ra giường như một cái bánh quy nhỏ, bĩu môi nói với hệ thống:
- Mày nói xem đàn em còn nhớ món tôm hùm đất đã đồng ý với tao không?
Hệ thống hút thuốc ở trong đầu cô đang rít điếu thuốc, liếc cô một cái:
- Không nhớ, da mặt thằng bé nhà người ta mỏng biết bao nhiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play