Cuối cùng Lục Quỳnh vẫn bị Trần Niệm An cõng đến bãi đỗ xe. Tấm lưng của Trần Niệm An rất rộng, nằm sấp trên đó có cảm giác cực kỳ an toàn. Ban đầu Lục Quỳnh lo lắng sẽ bị quăng xuống nhưng không xảy ra. Cô ôm hờ cổ Trần Niệm An, rồi bỗng cảm thấy ngượng ngùng đến lạ.
Giữa người với người luôn tồn tại một khoảng cách an toàn, vượt qua khoảng cách an toàn rất có khả năng sinh ra cảm giác khó chịu. Từ trước tới giờ khoảng cách an toàn giữa Trần Niệm An và Lục Quỳnh rất hẹp, âu cũng là do trên người Trần Niệm An có một khí chất kiểu không thích tranh giành, ôn hoà hiền lạnh khiến người ta có thể thả lỏng mỗi khi ở bên cạnh cậu. Đương nhiên, một phần là vì Lục Quỳnh vẫn luôn xem cậu là bạn thân trong khoảng thời gian bản thân bất ổn nhất cho nên gần như không có tâm lý cảnh giác cậu. Tuy nhiên lúc này khoảng cách giữa hai người biến thành số âm, làm cho người ta khó mà nhịn được. 
Lục Quỳnh nằm trên lưng cậu không yên, thỉnh thoảng cô lại cựa quậy và uốn éo người thay đổi vị trí hòng xua đi cảm giác khó chịu kia. Trần Niệm An cảm nhận được Lục Quỳnh đang lộn xộn, cậu áng chừng cân nặng của cô rồi điều chỉnh lại vị trí cho cô. Cậu nói:
- Đàn chị đừng lộn xộn nữa, sắp tới bãi đỗ xe rồi! 
Lục Quỳnh nghe vậy lập tức nằm im, rồi nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi:
- Tôi không muốn đến bệnh viện.
- Không đến bệnh viện sao? - Trần Niệm An nhướng mày, hỏi: - Vậy nên làm thế nào với chân của chị đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play