Hệ thống hoảng sợ hỏi:

- Quỳnh Quỳnh, chị đang nói thật hay giả vậy?

- Sao? Không được hả? - Lục Quỳnh nhướng mày nói.

- Không được!!! - Hệ thống nói siêu siêu siêu lớn tiếng.

- Tại sao? - Lục Quỳnh thật ra cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi nhưng nghe được hệ thống nói lại khiến cô không khỏi tò mò một chút: - Không phải mày vẫn luôn muốn tao trở thành kiểu mà người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở sao?

- Đó là vì…

- Đàn chị…

Hệ thống vừa tính phản bác lại nhưng đã bị Trần Niệm An cắt ngang. Trần Niệm An khẽ cúi đầu đi tới bên cạnh cô rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Có phải vừa nãy em làm cho chị sợ không?

Cậu biết rõ lúc mình đua xe thì sẽ để lộ ra tính cách vẫn luôn bị cậu giấu diếm, hoàn toàn khác với bình thường. Thêm vào đó việc chạy xe với tốc độ nhanh làm cậu cũng hơi lo lắng đàn chị bị dọa cho sợ hãi.

Lục Quỳnh nhìn chàng trai trẻ cao lớn tinh thần phấn chấn dưới ánh trăng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng. Cô lắc đầu trả lời:

- Không.

Trần Niệm An nhìn vẻ mặt vẫn không ổn lắm của cô, mặt mày cũng trầm xuống hận không thể vẫy đuôi xoay vòng vòng quanh Lục Quỳnh:

- Đàn chị, chị cười một cái đi.

- Chị có chuyện gì thì nói với em nha.

Lục Quỳnh: …

Cô cũng không thể nói là mình đang muốn cơ thể của cậu ta được, hệ thống không cho phép…

Lục Quỳnh nhìn Trần Niệm An cứ như chú gà con đang vỗ cánh phành phạch phành phạch không khỏi cảm thấy hài hước. Cô đẩy đầu của cậu ra xa, nói:

- Cách tôi xa một chút. Em không thấy là tôi bị choáng do say xe nên sắc mặt mới kém sao? Để cho tôi khí thở không khí trong lành không tốt hơn à?

Trần Niệm An quan sát chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô một hồi rồi lấy một viên chocolate từ trong túi ra cho cô:

- Đàn chị, ăn kẹo sẽ đỡ hơn.

- Là do em nóng lòng muốn thắng mà không để ý tới chị, xin lỗi.

Lục Quỳnh nhận lấy viên kẹo, bất giác nhận ra từ quan trọng trong câu nói của Trần Niệm An.

Trời mẹ! Mải mê thèm muốn cơ thể người ta mà quên mất tên khốn Chu Minh Hãn.

Lục Quỳnh suy nghĩ một hồi rồi quẳng hết mấy cái ý nghĩ ngổn ngang nãy giờ ra khỏi đầu, vỗ vào vai Trần Niệm An khen ngợi lần phát huy xuất sắc này của cậu:

- Niệm An à, cho dù sau này tôi ngồi trên xe của em có thể sẽ chửi thề nhưng lần này em thật sự rất lợi hại!

Trần Niệm An: … Em sẽ coi như là chị đang khen em.

Lục Quỳnh cũng không quan tâm Trần Niệm An có trả lời mình hay không.  Ánh mắt của cô chuẩn xác nhìn thẳng vào Chu Minh Hãn và Quý Xảo Xảo đang định lén lút bỏ đi cùng với Chu Lệ Na. Lục Quỳnh đi nhanh tới chặn trước mặt ba người đó.

- Sao nào? Muốn chạy nữa hả? - Lục Quỳnh khoanh tay trước ngực hỏi.

- Cô… - Chu Minh Hãn không có gì để nói mà lẳng lặng nhìn Lục Quỳnh. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua, nhưng bảo anh ta gọi Lục Quỳnh là ba thì tuyệt đối không có khả năng. Xưa kia có Câu Tiễn nằm gai nếm mật, còn bây giờ anh ta vì để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mà lén lút bỏ của chạy lấy người thì cũng có sao. Lén lút bỏ chạy rồi người ta không tìm thấy anh ta đành phả

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play