Anh Lại Ghen Sao

Chương 38


9 tháng

trướctiếp

Nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Quá trình trị bệnh của cô dài dằng dặc lại phức tạp, Ôn Nam thường xuyên cảm thấy vào lúc bản thân sắp khá hơn, cô lại bị cơn ác mộng ùn ùn kéo đến bao vây không thở nổi.

Mỗi khi cô cho rằng những hồi ức kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô, chúng nó sẽ dùng tư thế mãnh liệt hơn để trở về, cô hoàn toàn không thể trốn đi đâu được, sau mỗi một lần bị tập kích, cô giống như cá voi mắc cạn, mất đi chỗ nương thân, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Nếu cô thật sự là một con cá, vậy cô chính là con cá bị moi hết nội tạng, chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng và hai mắt trống rỗng, ở lại trên bờ, chờ đợi bị phơi khô, hoặc là bị cuốn về biển, hoặc là bị người khác nhặt lên.

Cố Quyết chính là người nhặt cô lên.

Vào rất nhiều lần mà bản thân cô muốn từ bỏ, Cố Quyết luôn nhặt được cô.

Thậm chí Ôn Nam còn cảm thấy ngay cả dùng chữ “nhặt” này cũng không đủ, cô giống như một phiến lá bị phơi khô, bị người ta giẫm đạp, tan nát thành vô số mảnh vụn, chỉ có Cố Quyết nguyện ý nhặt cô lên, thậm chí còn cố gắng chắp vá cô hoàn chỉnh một lần nữa.

Nhìn anh mỗi ngày đều tốn tâm tư để khiến cho cô vui vẻ, Ôn Nam không nhịn được mà hỏi một câu: “Cố Quyết, anh có cảm thấy mệt mỏi không?”

Ở cùng một người như em, nhất định là mệt mỏi rã rời.

“Mệt.” Anh gật đầu, âm thanh rất nhẹ.

Nghe được đáp án này, dường như Ôn Nam cũng không có quá nhiều đau buồn, không có thất vọng, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Đây mới là phản ứng tự nhiên.

Từ trước đến giờ cô không có hy vọng xa vời rằng sẽ có một người nỗ lực vô điều kiện vì cô.

“Nhưng không phải là trạng thái của em khiến anh cảm thấy mệt mỏi, Ôn Nam.” Cố Quyết đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô, dịu dàng cầm tay của cô. Gần đây anh rửa rau nấu cơm mỗi ngày, lòng bàn tay đã trở nên thô ráp hơn trước kia, nhưng vẫn còn ấm áp như cũ.

Lúc anh ngẩng đầu nhìn cô là đang cười, nhưng ở nơi đáy mắt rõ ràng có sự đắng chát: “Anh cảm thấy, anh làm bạn trai của em nhưng không thể khiến em vui vẻ, anh thấy bản thân vô cùng vô dụng.”

Ôn Nam giật mình.

Cô đột nhiên có hơi áy náy, cô vừa mới vung bút lên một cái đã xếp anh vào cùng một loại với những người khác, cho rằng anh chán ghét cô mới là phản ứng bình thường nhất, nhưng cô lại quên mất, từ trước Cố Quyết đã không giống những người khác.

Ngay từ đầu, anh đã khác với những người khác.

Là do bản thân cô hẹp hòi.

Ôn Nam thu hồi ánh mắt, không dám đối mặt với anh, cúi đầu xuống, duỗi ngón tay nắm lấy góc áo của anh, nhẹ nhàng quơ, âm thanh nghẹn ngào: “Thật xin lỗi.”

Trước kia cô không thích khóc, nhưng từ sau khi bị bệnh, mỗi ngày cô đều ngây ngốc, nước mắt sẽ tràn ra trong vô thức, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì trước mặt đã phai mờ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa.

Lúc này, nước mắt của cô cũng đang chuyển động trong vành mắt, nhưng lại chậm chạp không chịu rơi xuống.

“Em sẽ nỗ lực hồi phục. Nhất định sẽ như vậy.”

Ôn Nam chủ động vươn tay ra vòng qua eo của anh, lỗ tai dán trên lồng ngực của anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Vào bất cứ lúc nào, sự tồn tại của anh luôn là tấm chắn kiên cố nhất của cô, đã dung nhập vào từng phương diện trong đời sống của cô.

Cố Quyết vòng tay qua eo của cô, một tay ôm lấy cô. Thừa dịp Ôn Nam còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên là bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ, nét mặt ngơ ngác, nhưng đáy mắt vẫn còn hàm chứa nước mắt, vừa trong vừa sáng.

Trước kia cô không thích khóc, vĩnh viễn lạnh lùng, giống như ánh trăng không thể chạm đến trong đêm vắng, có thể nhìn thấy, nhưng vĩnh viễn có cảm giác xa cách.

Còn cô của bây giờ, luồng nhiệt nóng dày đặc trong mắt trước kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cho dù là nước mắt của cô cũng khiến người ta khó có thể phân biệt được là tâm trạng gì, ngay cả sự bi thương cũng không có.

Bây giờ cô đã trở nên ỷ lại anh theo thói quen, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Cố Quyết thà rằng bản thân không phải người được cô ỷ lại.

Anh là một người đàn ông bình thường, anh thích và cũng hưởng thụ cảm giác được người khác cần đến, nhưng việc này phải được xây dựng trên cơ sở tự nguyện và khỏe mạnh của cô. Không có những thứ này, Cố Quyết tình nguyện để cô làm mặt trăng của anh một lần nữa, không sờ được hay không sờ tới cũng được, chỉ cần cô c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp