Nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc hơn trong
tưởng tượng rất nhiều.
Quá trình trị bệnh của cô dài dằng dặc lại
phức tạp, Ôn Nam thường xuyên cảm thấy vào lúc bản thân sắp khá hơn, cô lại bị
cơn ác mộng ùn ùn kéo đến bao vây không thở nổi.
Mỗi khi cô cho rằng những hồi ức kia cuối cùng
cũng chịu buông tha cho cô, chúng nó sẽ dùng tư thế mãnh liệt hơn để trở về, cô
hoàn toàn không thể trốn đi đâu được, sau mỗi một lần bị tập kích, cô giống như
cá voi mắc cạn, mất đi chỗ nương thân, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Nếu cô thật sự là một con cá, vậy cô chính là
con cá bị moi hết nội tạng, chỉ còn lại một tầng da thịt mỏng và hai mắt trống
rỗng, ở lại trên bờ, chờ đợi bị phơi khô, hoặc là bị cuốn về biển, hoặc là bị
người khác nhặt lên.
Cố Quyết chính là người nhặt cô lên.
Vào rất nhiều lần mà bản thân cô muốn từ bỏ,
Cố Quyết luôn nhặt được cô.
Thậm chí Ôn Nam còn cảm thấy ngay cả dùng chữ
“nhặt” này cũng không đủ, cô giống như một phiến lá bị phơi khô, bị người ta
giẫm đạp, tan nát thành vô số mảnh vụn, chỉ có Cố Quyết nguyện ý nhặt cô lên,
thậm chí còn cố gắng chắp vá cô hoàn chỉnh một lần nữa.
Nhìn anh mỗi ngày đều tốn tâm tư để khiến cho
cô vui vẻ, Ôn Nam không nhịn được mà hỏi một câu: “Cố Quyết, anh có cảm thấy
mệt mỏi không?”
Ở cùng một người như em, nhất định là mệt mỏi
rã rời.
“Mệt.” Anh gật đầu, âm thanh rất nhẹ.
Nghe được đáp án này, dường như Ôn Nam cũng
không có quá nhiều đau buồn, không có thất vọng, thậm chí còn thở phào nhẹ
nhõm.
Đây mới là phản ứng tự nhiên.
Từ trước đến giờ cô không có hy vọng xa vời
rằng sẽ có một người nỗ lực vô điều kiện vì cô.
“Nhưng không phải là trạng thái của em khiến
anh cảm thấy mệt mỏi, Ôn Nam.” Cố Quyết đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô,
dịu dàng cầm tay của cô. Gần đây anh rửa rau nấu cơm mỗi ngày, lòng bàn tay đã
trở nên thô ráp hơn trước kia, nhưng vẫn còn ấm áp như cũ.
Lúc anh ngẩng đầu nhìn cô là đang cười, nhưng
ở nơi đáy mắt rõ ràng có sự đắng chát: “Anh cảm thấy, anh làm bạn trai của em
nhưng không thể khiến em vui vẻ, anh thấy bản thân vô cùng vô dụng.”
Ôn Nam giật mình.
Cô đột nhiên có hơi áy náy, cô vừa mới vung
bút lên một cái đã xếp anh vào cùng một loại với những người khác, cho rằng anh
chán ghét cô mới là phản ứng bình thường nhất, nhưng cô lại quên mất, từ trước
Cố Quyết đã không giống những người khác.
Ngay từ đầu, anh đã khác với những người khác.
Là do bản thân cô hẹp hòi.
Ôn Nam thu hồi ánh mắt, không dám đối mặt với
anh, cúi đầu xuống, duỗi ngón tay nắm lấy góc áo của anh, nhẹ nhàng quơ, âm
thanh nghẹn ngào: “Thật xin lỗi.”
Trước kia cô không thích khóc, nhưng từ sau
khi bị bệnh, mỗi ngày cô đều ngây ngốc, nước mắt sẽ tràn ra trong vô thức, chờ
đến khi cô lấy lại tinh thần thì trước mặt đã phai mờ, không nhìn rõ bất cứ thứ
gì nữa.
Lúc này, nước mắt của cô cũng đang chuyển động
trong vành mắt, nhưng lại chậm chạp không chịu rơi xuống.
“Em sẽ nỗ lực hồi phục. Nhất định sẽ như vậy.”
Ôn Nam chủ động vươn tay ra vòng qua eo của
anh, lỗ tai dán trên lồng ngực của anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Vào bất cứ
lúc nào, sự tồn tại của anh luôn là tấm chắn kiên cố nhất của cô, đã dung nhập
vào từng phương diện trong đời sống của cô.
Cố Quyết vòng tay qua eo của cô, một tay ôm
lấy cô. Thừa dịp Ôn Nam còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên nhẹ nhàng dùng
sức, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn anh, hiển
nhiên là bị động tác bất thình lình của anh dọa sợ, nét mặt ngơ ngác, nhưng đáy
mắt vẫn còn hàm chứa nước mắt, vừa trong vừa sáng.
Trước kia cô không thích khóc, vĩnh viễn lạnh
lùng, giống như ánh trăng không thể chạm đến trong đêm vắng, có thể nhìn thấy,
nhưng vĩnh viễn có cảm giác xa cách.
Còn cô của bây giờ, luồng nhiệt nóng dày đặc
trong mắt trước kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cho dù là
nước mắt của cô cũng khiến người ta khó có thể phân biệt được là tâm trạng gì,
ngay cả sự bi thương cũng không có.
Bây giờ cô đã trở nên ỷ lại anh theo thói
quen, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Cố Quyết thà rằng bản thân
không phải người được cô ỷ lại.
Anh là một người đàn ông bình thường, anh
thích và cũng hưởng thụ cảm giác được người khác cần đến, nhưng việc này phải
được xây dựng trên cơ sở tự nguyện và khỏe mạnh của cô. Không có những thứ này,
Cố Quyết tình nguyện để cô làm mặt trăng của anh một lần nữa, không sờ được hay
không sờ tới cũng được, chỉ cần cô có thể bình an vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Cố Quyết không nhịn được mà nâng
cằm của cô lên, hôn xuống một lần nữa. Anh hôn rất nhẹ, nhưng không biết là vì
Ôn Nam quá lạnh, hay là cánh môi anh quá nóng, cô bị thiêu đốt đến mức đầu ngón
tay run rẩy, toàn thân tê dại.
Rất lâu rồi chưa có cảm giác rõ ràng như
vậy.(Ứng dụng T YT)
Ôn Nam nghĩ như thế.
“Cục cưng, buổi chiều thứ năm tuần này có một
trận bóng rổ ở trường, em có thể đến tận nơi cổ vũ anh không?”
Cố Quyết cẩn thận hỏi.
Anh hiểu rõ bây giờ Ôn Nam rất ít khi xuất
hiện ở nơi đông người, có đôi khi còn trực tiếp xin phép nghỉ học, ở trong nhà
nghỉ ngơi. Cô bài xích xã giao, kháng cự gặp người khác, đặc biệt là người lạ.
Cố Quyết biết đề nghị này của mình nghe qua có vẻ hơi làm khó cô, nhưng anh vẫn
muốn thử một lần. Nếu Ôn Nam vĩnh viễn không dũng cảm đi một bước này, vậy có
phải cô sẽ vĩnh viễn không tốt hơn không?
Nghe anh nói xong, phản ứng của Ôn Nam giống
hệt trong dự liệu của anh. Cô rơi vào sự trầm tư, ánh mắt vẫn trống rỗng như
cũ, không nhìn ra cô đang suy ngh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.