Thời Tây ngồi trên vali xách tay
ngẩng đầu lên nhìn người cách cô một khoảng khá gần này, đã 55 ngày không gặp
nhau.
Quanh mắt cậu có quầng thâm do thức
đêm nhưng không rõ ràng lắm, cũng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn mà cậu ấy
phát ra lúc này.
Khấu Túy trên mặt ngậm ý cười, trong
mắt có ánh sáng, ngả ngớn dựa đến gần cô. Uốn gối khom lưng, nhìn thẳng vào cô,
cách cô một khoảng gần bằng một cái bánh kem.
Hơi thở vì quá gần mà giống như đan
xen vào nhau. Trong hơi thở của cậu có mùi vị thật ngọt ngào như hương vị của
bánh vòng ngọt.
Thời Tây nhìn Khấu Túy khẽ nhướng
mày, hai cánh môi chậm rãi mở ra, cười như không cười, giống như chuẩn bị phun
ra vài lời không đứng đắn nào đó.
Thời Tây nhanh chóng đánh đòn phủ
đầu, nói: “Khấu Văn nói….”
Khấu Túy vừa mở miệng ra lại chậm
rãi khép vào, nghiêng đầu, ý bảo cô tiếp tục nói.
“.……Cậu xem nhà mình như cái wc.”
Biểu cảm trên mặt Khấu Túy dừng lại
hai giây, như suy tư điều gì, đứng dậy, cười khẽ nói: “Vậy cái wc này cũng rất
xa hoa đấy.”
Thời Tây ngửa đầu liếc mắt nhìn cậu
một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
Cậu ấy đáp lại câu nói này của Khấu
Văn giống y đúc như cô, loại ăn ý này làm cô không nhịn được, cúi đầu cười.
Đột nhiên trán cô bị một ngón tay
lạnh băng đẩy xuống, giọng nói của Khấu Túy vang lên trên đỉnh đầu, lại như có
hai phần không đứng đắn: “Sao tiểu Tây lại đột nhiên cười vui vẻ như vậy? Là
bởi vì cái gì thế?”
Thời Tây nhấp miệng, lỗ tai tê dại,
đã đoán trước được câu tiếp theo cậu định nói: “Có phải bởi vì gặp được anh nên
mới vui vẻ như vậy không?”
Phải ngăn cản cậu ấy lại.
Thời Tây bày ra biểu tình nghiêm túc
thành khẩn, nói: “Bởi vì phát hiện, cậu hình như….” Xấu hơn rồi.
Trước kia Tần Diễm Kiều từng gặp qua
Khấu Túy rồi, nhưng lớp phó thể dục Khổng Siêu thì chưa gặp qua, cậu ta nhịn
không được ngắt lời, nói: “Thời Tây, vị này là….”
Khấu Túy quay đầu nhìn cậu ta, đồng
thời để cánh tay lên trên vai Thời Tây, lười biếng như người không xương, giọng
nói hơi khàn khàn, nói: “Tôi sao? Tôi là cậu nhỏ của Thời Tây.”
Khổng Siêu lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Khấu Túy cười nói: “Cùng tuổi, nhưng
vai vế của tôi lớn hơn.”
Thời Tây véo áo sơ mi trên eo Khấu
Túy, nói: “Cậu đừng có nói bậy.”
Thời Tây giới thiệu một lần nữa với
Khổng Siêu: “Cậu ấy tên Khấu Túy, là cháu trai lớn của tớ, vai vế của tớ lớn
hơn. Khấu Túy, mau gọi một tiếng dì nhỏ đi nào!”
Khấu Túy có hơi buồn ngủ ngáp một
cái, không tranh chấp với cô nữa, dụi dụi đôi mắt, cười nói: “Được, dì nhỏ.”
Dừng một chút, Khấu Túy lại nghiêng
đầu nhìn cô, nói: “Làm phiền dì nhỏ, cho cháu trai hát một khúc hát ru nhé? Vậy
liền bắt đầu đây.”
Trực giác của Thời Tây cho biết sắp
có chuyện không ổn, y như rằng nghe thấy Khấu Túy dùng chất giọng dễ nghe đặc
biệt của mình hát lên giai điệu nhẹ nhàng: “Ngủ đi, ngủ đi, bé ơi…….”
Khấu Túy hát rất nhẹ nhàng, hơi thở
mang theo âm thanh sàn sạt, kiểu như muốn làm chuyện gì không đứng đắn, Thời
Tây vội vàng cắt ngang: “Nói ra thật xấu hổ, Khổng Siêu, thật ra cái người
giống như làm việc ở vũ trường này, là cháu của tớ.”
Khấu Túy liếc xéo cô: “Cháu.”
Thời Tây giả điếc.
Tần Diễm Kiều đứng ngoài cuộc xem
một lúc, ôm cây nạng của Thời Tây kêu lên: “Nhấc váy của cậu lên đi, để cho tớ
nhìn chân của cậu xem, chân phải của cậu là bị què à, đi cứ tập tễnh như người
què ấy.”
Thời Tây: “…..”
Tầm mắt Khấu Túy dừng ở trên người
Tần Diễm Kiều, nhìn thấy cô đang ôm cái nạng, lại nhìn tư thế ngồi của Thời
Tây, cùng với váy của Thời Tây.
Cậu híp mắt, ánh mắt rất sâu, giống
như đang tính toán cái gì đó.
Thời Tây theo bản năng che lại váy
của mình, cảnh cáo: “Khấu Túy, cậu mà dám xốc váy của tớ, tớ sẽ đi cáo với cô
của cậu đấy.”
Khấu Túy nâng mi mắt lên nhìn cô,
nói: “Vậy cậu tự xốc lên đi.”
Thời Tây cúi đầu lầu bầu nói: “Khấu
Văn dạy tớ, gặp phải lưu manh thì phải báo cảnh sát, giờ tớ muốn báo cảnh sát.”
Không biết Khấu Túy nghĩ như thế nào,
bỗng nhiên cười khẽ, nói: “Què?”
Thời Tây mạnh miệng: “Không què!”
“Không què a.” Khấu Túy ngân giọng
mà nói: “Không què thì đi hai bước thử xem.”
Trong tiệm cà phê nổi tiếng trên
mạng, Thời Tây cùng Tần Diễm Kiều ngồi bên cạnh nhau, Khổng Siêu ngồi ở đối
diện, Khấu Túy đi gọi điện thoại.
Khổng Siêu chính là kiểu người thấy
ai bị thương liền muốn hỏi cho ra nguyên nhân, cậu nói: “Thời Tây, làm sao chân
cậu lại bị như vậy?”
Thời Tây cúi đầu sát vào túi của cô,
âm thầm cuốn dây tai nghe thành vòng tròn rồi nhét vào ngăn giữa của túi, ngẩng
đầu nói: “Là do xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi, lớp phó thể dục à, hôm nào đó
tớ lại kể cho cậu nghe sau nhé!”
Khổng Siêu liên tục gật đầu, nói:
“Được, được, được.”
Nhưng biểu cảm trên mặt cậu ta vẫn
có chút nghẹn đến mức hoảng hốt, giống như còn có chuyện khác muốn nói, vài lần
định mở miệng hỏi nhưng lại thôi.
Khấu Túy nói chuyện điện thoại xong,
quay trở lại, nhìn thoáng qua Thời Tây: “Tóc ngắn đi rồi?”
Thời Tây làm bộ mới nhớ tới, lấy cục
sạc từ trong túi ra đưa cho cậu, nói: “Đúng rồi, tớ đi đến chỗ anh Lỗi cắt tóc,
bộ sạc của cậu nè.”
Âm thầm hít sâu một hơi, nói dối:
“Còn có cả tai nghe cũng để ở chỗ anh Lỗi đó, nhưng mà hình như tớ để quên tai
nghe trên xe rồi, hai ngày nữa lại đưa cho cậu sau.”
“Được.” Ánh mắt Khấu Túy thoạt nhìn
có hơi lơ đễnh, không có tiêu điểm cụ thể, nhưng giọng điệu vẫn còn tốt: “Bạn
của tớ nửa tiếng nữa sẽ đến, chơi một lát đi, thích uống cái gì tớ mời các
cậu.”
Thời Tây mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu,
cháu trai lớn, đã chọn xong rồi.”
Khấu Túy cũng mỉm cười nói: “Đừng
khách sáo, cháu gái.”
Tần Diễm Kiều chọn một loạt cà phê
và bánh ngọt, chuyên tâm chụp ảnh, vừa ăn vừa chụp.
Chụp liên tiếp một trăm tấm, chọn ra
mười tấm ưng ý nhất, lại dùng các hiệu ứng khác nhau của app chụp hình để điều
chỉnh bộ lọc, cuối cùng từ mười tấm này lại chọn ra một tấm đẹp nhất để phát
lên vòng bạn bè.
Tần Diễm Kiều không để ý đến người
khác mà làm việc của mình, cũng không có ai quấy rầy cô.
Thời Tây nhớ ra mình còn chưa lấy
ảnh tốt nghiệp, cô hỏi Khổng Siêu: “Bao giờ lớp trưởng về nước vậy? Ảnh chụp
của tớ còn đang ở chỗ cậu ấy.”
Khổng Siêu suy nghĩ hai giây, nói:
“Cậu muốn lấy ảnh chụp chung sao? Tớ có thể đưa ảnh của tớ cho cậu trước cũng
được.”
“Vậy phiền cậu lắm, không cần đâu.”
“Không phiền chút nào đâu, cái này
thì có gì mà phiền chứ!”
Thời Tây và Khổng Siêu khách sáo đùn
đẩy qua lại, Khấu Túy uống một ngụm cà phê đen, trông đã tươi tỉnh hơn một
chút, chống cằm nhìn Thời Tây, hỏi: “Làm sao chân lại bị như vậy?”
Thời Tây nhẹ nhàng thở ra, sau đó
nói như mọi khi: “Chỉ là gặp sự cố ngoài ý muốn thôi, hôm khác tớ sẽ nói với
cậu.”
Khấu Túy hiển nhiên không dễ đối phó
như Khổng Siêu, ngón tay gõ xuống bàn, nói: “Có phải là nguyên nhân bị thương
rất mất mặt không?”
Thời Tây giương mắt nhìn cậu.
“Trèo tường hay là leo cây?”
“Hoặc là….. đang ngủ bị ngã từ trên
giường xuống?”
“Hay là…. cậu bị chó rượt ngã?”
Thời Tây nhấp miệng: “Khấu Túy.”
Hai tay Khấu Túy chống cằm nhìn cô:
“Hả?”
Thời Tây gằn giọng, nói: “Cậu sẽ
phải sống cô độc hết quãng đời còn lại!”
“Vậy thì đáng tiếc, không thể như
cậu mong đợi rồi.” Khấu Túy vỗ bàn cười: “Cậu nhìn ra bên ngoài mà xem, có cả
đám thiếu nữ xinh đẹp đang chụp lén tớ đấy.”
Nữ sinh bên ngoài xếp hàng dài chụp
lén Khấu Túy, những nữ sinh đã vào tiệm cũng đều đang chụp lén Khấu Túy.
Khấu Túy tập mãi cũng thành thói
quen, không thèm để ý.
Tần Diễm Kiều phát ảnh lên vòng bạn
bè xong, cuối cùng cũng có thời gian rảnh nói xen vào: “Cả đám con gái bên
ngoài kia cũng đều không xinh đẹp bằng bé Tây của chúng ta đâu. Đúng không, lớp
phó thể dục?”
Cuối cùng Khổng Siêu cũng được để ý
tới, lập tức tỏ rõ lập trường: “Thời Tây đẹp nhất.”
Thời Tây vui vẻ, vỗ tay với Khổng
Siêu, nói: “Ánh mắt thật tốt, tớ xem trọng cậu rồi đó nha.”
Khấu Túy nghe thấy, lỗ tai nhúc
nhích, cười cười, không nói chuyện, gõ chuông gọi thêm ly cà phê đen thứ hai.
Ly cà phê bốc hơi lên nóng hôi hổi,
Khấu Túy nhìn làn khói nóng bay lên, hỏi: “Đã nhận được thư thông báo trúng
tuyển của đại học nào rồi?”
Cậu nói như vậy là hỏi cả ba người
bọn họ.
Khổng Siêu nói: “Tớ là học viện cảnh
sát.”
“Tớ học y dược.” Tần Diễm Kiều hỏi
Thời Tây: “Thời Tây, cậu đăng ký đại học Bắc Kinh hay là đại học Thanh Hoa?”
Thời Tây định nói ‘tớ học lại’,
nhưng lại không muốn nói ra.
Hơn nữa, Khấu Túy cũng chưa về nhà,
cũng chặt đứt liên lạc, đoán chừng cũng chưa biết cô là thủ khoa.
“Một nhân tài như tớ….” Thời Tây bắt
chước giọng điệu không đàng hoàng của Khấu Túy, nói: ‘Đi đến chỗ nào cũng sẽ
đứng đầu.”
Trước đó Thời Tây có việc muốn nói
với Khấu Túy, không chỉ là chuyện cô đi học lại, chỉ là bây giờ có Tần Diễm
Kiều cùng Khổng Siêu ở đây, người xung quanh cũng nhiều, nên không tiện nói
chuyện riêng tư ở đây.
Thời Tây quyết định lôi Khấu Văn ra
làm bia đỡ, cắn một miếng bánh ngọt trên đĩa của Khấu Túy, nói: “Khấu Văn bảo
tớ hỏi cậu, thời gian gần đây cậu đang bận cái gì?”
Khấu Túy khẽ nghiêng đầu, liếc mắt
nhìn cô một cái, nói: “Bận linh tinh.”
Bàn tay Thời Tây ở dưới bàn nắm
chặt: “Khấu Văn còn kêu tớ hỏi số điện thoại mới của cậu.”
Khấu Túy khẽ nhướng một bên lông
mày, giọng nói cực nhẹ: “À….”
Chính là mỗi lần cậu ấy nói như vậy,
Thời Tây đều giống như có thể nghe được vài câu mà cậu ấy không có nói ra miệng
như: “Khấu Văn nhàn như vậy từ bao giờ?”, “Khấu Văn thật sự muốn số điện thoại
của tớ ư?”, “Thời Tây, cậu bị lộ tẩy rồi.”
Thời Tây cúi đầu, thẳng thắn thừa
nhận: “Được rồi, đó đều không phải lời Khấu Văn nói.”
Cô than nhẹ: “Thật ra Khấu Văn kêu
tớ hỏi cậu là có phải cậu có….. bạn trai hay không? Nếu có thì cứ nói ra, em ấy
sẽ bảo vệ cậu.”
“Nếu cậu đã nói như vậy….” Khấu Túy
nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Siêu, cong cong đuôi mắt, cười nói: “Bạn đẹp
trai này, giúp tớ một việc được không?”
Thời Tây xung phong nhận việc: “Tớ
cũng có thể hỗ trợ.”
“Cậu không giúp được đâu.” Khấu Túy cực
kỳ dịu dàng nói: “Là muốn giúp tớ việc cởi quần áo cùng mặc quần áo ấy.”
“.….”
Thời Tây nhắc nhở Khấu Túy: “Lúc tớ
được một tháng tuổi, cậu được bảy tháng tuổi, chúng ta còn cởi truồng nằm trên
một cái giường đấy.”
Khấu Túy nhìn ngực Thời Tây, nhẹ
nhàng bâng quơ lại đầy ý tứ hàm xúc mà nói: “Khi còn nhỏ với khi lớn lên giống
nhau sao?”
Ngực Thời Tây hơi nhỏ, cô suýt chút
nữa đã thốt lên là giống nhau.
Nhưng việc quan trọng bây giờ là
phải mắng cậu ta: “Cậu là lưu manh sao?”
“Có lẽ vậy.” Khấu Túy khẽ kéo dài âm
cuối, cười nói: “Đột nhiên phát hiện, đối với tiểu Tây mà nói thì khi còn nhỏ
với khi trưởng thành hình như là giống nhau thật.”
Buổi tối, Thời Tây ngồi trên tấm
thảm màu trắng trong phòng mình, chuẩn bị các đồ vật cần dùng cho ngày mai đi
khai giảng học lại.
Xung quanh bày cặp sách, bút cùng vở
ghi chú, bình giữ nhiệt, sách cùng vở bài tập, còn có bé thú bông Doraemon bằng
lông nhung mà Khấu Túy đã cho cô từ hồi lớp 6.
Bé mập mạp màu xanh lam cười híp cả
đôi mắt, miệng há to, giơ tay phải lên giống như đang chào hỏi với Thời Tây.
Thời Tây cầm lấy bé mập mạp, muốn
búng nó một cái, lại thu tay về, đặt nó ngồi xuống dưới mông.
Lại lấy từ trong túi ra chiếc tai
nghe màu đen của Khấu Túy, Thời Tây bần thần nhìn nó.
Thu dọn được một lúc, thông báo
wechat vang lên, Khổng Siêu gửi tin nhắn tới nói: “Thời Tây, người bạn kia của
cậu là đang làm cái gì?”
Thời Tây không hiểu vì sao Khổng
Siêu lại hỏi như vậy, cô thắc mắc: “Làm sao vậy? Cậu ấy lại kêu cậu giúp cậu ấy
cởi quần áo thật à?”
Khổng Siêu: “…… Cởi thật.”
Thời Tây: “…..”
Khổng Siêu: “Nhưng mà còn làm việc
khác nữa.”
Thời Tây: “Làm cái gì?”(Ứng dụng TY
T)
Khổng Siêu: “Đằng sau cậu ta cứng
quá.”
Khổng Siêu: “Cậu ấy nằm xuống
giường.”
Khổng Siêu: “Tớ thì đứng.”
Khổng Siêu: “Kêu tớ.”
Khổng Siêu: “Cho cậu ấy.”
Thời Tây nhìn đến ngừng thở, tim đập
gia tốc, gấp gáp gõ chữ: “Viết hoàn chỉnh câu đi???”
Khổng Siêu: “Giác hơi.”
Thời Tây: “…..”
Thời Tây: “Cậu nói cái gì cứng?”
Khổng Siêu: “Bả vai với sau lưng cậu
ấy rất cứng, giống như có bệnh về xương sống, hoặc là bị phong thấp gì đó, tớ
cũng không hiểu lắm. Để tớ chụp hình sau lưng cậu ấy rồi gửi cho cậu xem, cậu
có muốn xem không?”
Thời Tây liếm liếm môi, không biết
xấu hổ nói: “Xem.”
Nửa phút sau, Khổng Siêu gửi tới một
bức hình chụp Khấu Túy đang nằm ghé trên giường.
Sau lưng có rất nhiều nốt giác hơi
lớn nhỏ không đồng nhất.
Làn da cậu ấy vốn dĩ rất trắng, bị
bình giác hơi hít vào tạo thành một đám nốt tròn tròn và nổi gồ lên, màu đỏ
thẫm đến tím đen.