Editor: La Midori Sáng sớm, Thời Tây không thèm để ý Khấu Túy nói gì, cô vẫn xịt nhẹ chút mùi nước hoa thiếu nữ lên cổ và cổ tay, mặc một chiếc váy màu hồng, chạy xuống dưới tầng. Đi qua dì quản lý ký túc xá, dì gọi cô lại: “Này này bạn học, đồng phục của em đâu?” Thời Tây quay đầu lại cười rạng rỡ: “Ở trong cặp ạ!” Khấu Túy đứng đợi cô trước cây dã hương ở dưới ký túc xá nữ, cậu cho hai tay vào túi quần, lười nhác nheo mắt lại để tránh ánh mặt trời ở đối diện mắt, ngáp một cái. Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá, in lên khuôn mặt tuấn tú của cậu những đốm bóng cây lưa thưa. Vào sáng sớm, Khấu Túy mang một mùi hương tươi mát như chú ngựa tre cạnh nhà, hàng mi dài khẽ rủ xuống, cậu nhìn thấy chú mèo béo Đại Phì luồn qua chân mình. Cậu ngồi xổm xuống trêu chọc chú mèo, dáng vẻ của cậu khi cười như phát sáng dưới ánh nắng ban mai. Một vài nữ sinh khi đi ngang qua Khấu Túy liền thì thầm bàn tán cậu ấy là ai, còn lấy điện thoại ra lén lút chụp trộm cậu. Khấu Túy cảm nhận được có người đang nhìn mình cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi đùa với chú mèo. “Chào buổi sáng, Đại Phì.” Thời Tây chạy những bước nhỏ tới trước mặt Khấu Túy rồi cũng ngồi xổm xuống chơi với chú mèo. Cô vờ như vô ý nói: “Vệ sĩ, lúc nãy có người chụp ảnh cậu đấy.” “Biết mà.” Khấu Túy nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh đây đẹp trai thế này cơ mà, ngày nào cũng có người chụp trộm.” Thời Tây bĩu môi dưới: “Khấu Túy trêu hoa ghẹo cỏ, đồ quỷ sứ ngả ngớn bộp chộp.” Khấu Túy nghe xong liền cười: “Có phải cậu đã sớm nghĩ ra câu đối này, chỉ đợi đến tình huống này là lôi ra để chửi tớ không.” “Đúng vậy, tớ đã phân rõ các cảnh rồi, nếu cậu mà bắt nạt tớ.” Thời Tây chế lại câu vè mắng người hồi nhỏ cô nghe: “Tớ sẽ chửi, thiên mã Thời Tây tung cú đấm sao băng, tên Khấu Túy đánh rắm liên hoàn.” Thời Tây nghiện nói những câu vè thuận miệng hồi nhỏ rồi. Năm rưỡi sáng sớm, cô cùng Khấu Túy ngồi xổm dưới bóng cây dã hương, mắng cậu: “Cái đánh rắm của Khấu Túy thật có uy lực, một rắm là bay tới tận Ý, dãy Himalaya sụp đổ thành một vùng thung lũng, còn nữa…” Khấu Túy liếc xéo Thời Tây: “Tây Bảo, cậu 18 tuổi rưỡi rồi đấy.”
Thời Tây vô thức câm nín: “...À.” Dừng lại 2 giây, Thời Tây nói: “Phải nhịn có chút kinh khủng, tớ nói nốt được không?” “Không được.” Khấu Túy túm lấy cặp của Thời Tây, nhấc cô lên: “Cậu nhịn tiếp đi.” Thời Tây bĩu môi, cô nhân lúc Khấu Túy không để ý, nói nốt phần câu còn lại: “Xe cẩu 80 tấn đổ sập thành mái tôn, 800 tên Khấu Túy nứt toác thành một bác gái.” Nói xong, Thời Tây lớn tiếng cười gian xảo vì thỏa mãn, rồi bỏ chạy. Khấu Túy chầm chậm bước đi phía sau Thời Tây. Rõ ràng người sáng sớm ra đã bị người khác chửi là cậu, vậy mà cậu lại không thể che giấu nụ cười nơi khóe mắt và khóe miệng. Cảm xúc hiện tại của Thời Tây rất mâu thuẫn. Cô vừa cảm thấy bất an trong lòng vì học cùng lớp với Lương Duệ, vừa cảm thấy vui vì nhờ việc học cùng lớp với Lương Duệ mà mỗi ngày Khấu Túy đều không rời cô nửa bước. Buổi sáng cậu đến ký túc xá đón cô, tan học cậu đưa cô đi dạo, cùng cô ăn, buổi tối lại tiễn cô về ký túc.(Ứng dụng TY T) Giống y như hình mẫu bạn trai mà Thời Tây tưởng tượng. Thế nhưng cậu lại không phải bạn trai của cô, điều này khiến cô có những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, đan xen nhau. Sau ba ngày, Thái Nguyên xếp Lương Duệ vào một lớp lưu ban khoa học tự nhiên khác. Nhưng Lương Duệ vẫn học chung trường với Thời Tây. Sau khi ra khỏi lớp, Khấu Túy vẫn không rời Thời Tây nửa bước. Về vấn đề an toàn của Thời Tây, Khấu Túy không cho phép bất kỳ sự cố nào tồn tại. Hai người dính với nhau như hình với bóng đến mức Phương Diệc Viên cũng phải chạy tới hỏi Thời Tây: “Thời Tây, cậu với Khấu Túy cuối cùng cũng hẹn hò với nhau rồi à?”
Khấu Túy và Tề Bác đã đi vào nhà vệ sinh rồi. Thời Tây nằm bò ra bàn, ngây người: “Người yêu chưa trọn vẹn.” Khấu Túy dường như giống vệ sĩ của cô hơn. Phương Diệc Viên tò mò hỏi: “Tớ thấy hai người bọn cậu đều thích nhau mà, tại sao lại là người yêu chưa trọn vẹn?”
“Chúng tớ đại khái là…” Thời Tây suy nghĩ để tìm một cách nói phù hợp: “Đại khái là thanh mai trúc mã yêu quý nhau, không phải là nam sinh và nữ sinh thích nhau.”
Phương Diệc Viên nói nhỏ: “Các bạn cùng lớp đều thấy các cậu đã nhắm trúng nhau rồi, tin này còn lan truyền ra ngoài lớp rồi cơ.” Thời Tây lại có chút vui vẻ: “Thật sao? Chẳng trách gần đây mấy bạn nữ đứng ở cửa sau ngắm Khấu Túy lại ít đi.” “Ơ? Cậu vui gì chứ?”
Phương Diệc Viên chỉ vào cô: “Thời Tây, cậu đang mừng thầm điều gì?”
Thời Tây đỏ mặt: “Tớ có mừng thầm gì đâu… Cậu muốn biết nhiều làm gì chứ Viên Viên.” Khấu Túy và Tề Bác đã quay lại. Khấu Túy đứng sau lưng Thời Tây cúi người xuống, cằm cậu sắp chạm vào vai Thời Tây: “Bé xinh đẹp đang nói chuyện gì đấy? Hình như mặt cậu đỏ một cách bất thường nhỉ?” Phương Diệc Viên thấy Khấu Túy quay lại liền chạy vội đi. Thời Tây đỏ mặt quay lại nhìn cậu: “Bọn tớ đang nói chuyện con gái, cậu hỏi linh tinh cái gì.” Lúc Thời Tây quay đầu, cổ của cô hơi cử động làm hương nước hoa thoang thoảng phảng phất tới khoang mũi của Khấu Túy. Hương nước hoa nhẹ mà cô dùng vừa thơm vừa làm người khác mê đắm, khiến người ngửi cảm nhận được sự ngọt ngào, giống như cô đang đứng giữa một tiệm hoa tươi, tiệm bánh ngọt và tiệm bán kẹo vậy. Trong một khoảnh khắc, Khấu Túy muốn tiến tới gần cô hơn. Thế nhưng lý trí cậu đã chiến thắng cảm xúc. Cậu khẽ cười, đứng thẳng lại: “Tây Bảo dùng loại nước hoa gì đấy, tối về ký túc gửi link mua cho anh đây nhé.” “Tớ nói với cậu rồi, tớ không dùng nước hoa.” Thời Tây ngại không thừa nhận về vấn đề này: “Tớ chỉ đổi sữa tắm mới thôi.” Khấu Túy trầm ngâm: “Được, thế Tây Bảo dùng loại sữa tắm gì, gửi link cho anh đây.” “Cậu muốn làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play