Editor: Hoài Như
Trong chương trình phát sóng trực tiếp mới của
Liêu Thần, có nhắc tới nước hoa.
Gần đây, số lượng phát sóng trực tiếp của Liêu
Thần đã ít hơn nhưng trong các chương trình phát sóng trực tiếp được chèn vào
rất nhiều quảng cáo.
Anh ta tung ra một số quảng cáo về nước hoa,
có lẽ là vì anh ta đã nhận lời mời quảng cáo cho loại nước hoa đó.
Một số người nhận xét rằng Liêu Thần đã trở
nên thương mại hóa, nhưng điều đó không cản trở khả năng tiêu thụ hàng hóa của
Liêu Thần.
Dù sao, ngay cả Thời Tây cũng mua một loại
nước hoa nữ tính có mùi rất dễ chịu.
Cô không chọn mùi trưởng thành, vì sâu trong
thâm tâm cô chẳng thể chịu được việc không phù hợp với bản thân mình, vẫn nên
chọn một mùi phù hợp với mình thì hơn.
Mùi rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ khi đối phương ở
rất gần mới có thể ngửi thấy, sẽ không gây ảnh hưởng nơi công cộng.
Liêu Thần nói, nếu đối phương thích loại mùi
thơm nhẹ nhàng này, họ sẽ không ngừng muốn lại gần bạn.
Đây là một kiểu thả thính thầm lặng, âm thầm
ra hiệu cho đối phương chủ động tiếp cận bạn.
Thời Tây nghĩ những gì Liêu Thần nói là rất
hợp lý, nếu lần này thực sự hữu ích, cô sẽ tìm cơ hội liên tục tặng quà, để
Liêu Thần lên một kế hoạch độc quyền cho cô trong tương lai.
Các bạn cùng lớp luân phiên lau bảng trước khi
bắt đầu đi học, cuối cùng là đến lượt Khấu Túy lau bảng.
Khấu Túy sau giờ học liền nằm bò trên bàn ngủ
mê man, Tề Bác đang định giúp Khấu Túy lau bảng, Thời Tây liền ngăn lại: “Bác
ca, để tớ!”
Tề Bác do dự hỏi: “Cậu có thể với tới không?”
“...”
Dám công kích chiều cao của cô, việc này không
thể nhẫn nhịn.
Thời Tây nói: “Tớ muốn nói với Khấu Túy, nói
rằng cậu chê cậu ấy có mùi hôi nách.”
Tề Bác phục Thời Tây, duỗi tay đưa cho cô:
“Làm ơn đó, mời cậu.”
Thời Tây chạy đi lau bảng.
Ngày đầu tiên cô đến lớp, cô là người phải lau
bảng, là Khấu Túy đã nhờ Tề Bác lau giúp, cậu ấy còn không tự mình giúp cô.
Vẫn là cô tốt, cô chủ động lau bảng cho cậu
ấy.
Nhưng Tề Bác nói cũng đúng, đúng là cô hơi lùn
một chút.
Cô giáo dạy hóa vóc dáng cao, viết hết cả dòng
cao nhất, cô dang hai tay ra, còn phải kiễng chân, lau hai lần đã mỏi.
Đột nhiên có một người đi tới sau lưng cô,
duỗi tay nắm lấy mép khăn lau bảng trong tay cô, khàn khàn lười biếng cười một
tiếng: “Nhóc lùn.”
Thời Tây không quay đầu lại, cô bướng bỉnh
nhón lên, không buông tay nói: “Tớ không lùn.”
Khấu Túy cũng không buông tay, cười nói:
“Được, cậu không lùn, đưa khăn lau bảng cho tớ.”
“Không cho.”
Thời Tây lẩm bẩm: “Tớ đã lau một nửa rồi, cậu
như này không phải đang đoạt công của tớ sao?”
Khấu Túy bỏ tay xuống, Thời Tây im lặng ở phía
sau cậu, cô quay đầu lại, Khấu Túy đang xoa mũi.
Thời Tây hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Khấu Túy khẽ cúi đầu, mũi nhẹ nhàng đến gần cổ
cô: “Bé xinh đẹp hôm nay thơm quá đi.� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.