"Mày muốn báo thù?"
"Này, tuy rằng oán khí của mày rất nặng, nhưng cũng chỉ là oán linh bình thường vừa mới hình thành, vẫn là một linh hồn mèo. Muốn đối phó những người đó, cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi."
Huyết ảnh lao thẳng về phía giường đầy âm khí nhưng lại bị một móng vuốt đã từng quen thuộc giữ lại, nó thường dùng móng vuốt để bắt chuột, nhưng bây giờ nó lại trở thành con mồi dưới móng vuốt này.
Mặc dù bị móng vuốt hung hăng bị kìm lại, hồn con mèo màu máu vẫn kêu meo meo, không ngừng phát ra âm thanh thị uy, khăn trải giường bị cào rách, xé rách thành từng mảnh, nhưng lại không thể thoát khỏi con mèo đang giữ chặt lấy nó.
"Không cam lòng?"
Trên mặt của con mèo lộ ra biểu cảm của một con người.
"Chúng ta làm một giao dịch đi."
Phong Sở Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh qua đôi con ngươi mèo xa lạ, trên hành lang có người ra vào, có người của bệnh viện, có người đến xem thú cưng, anh có thể cảm giác được hầu hết mọi người đều đang đối với vật nuôi đều tản ra hơi thở ấm áp.
"Tao sẽ báo thù cho mày, thân thể này, giao cho tao."
Nếu Diệp Vi Vi sợ hồn phách của anh, sợ hãi chân thân của mình, vậy thì nếu anh dùng bộ dáng như thế này, có lẽ anh có thể ở lại bên cạnh cô.
Một tiếng meo thê lương chói tai vang lên, xuyên thấu toàn bộ căn phòng, khiến y tá đến kiểm tra giật mình rùng mình lạnh một cái, nhìn con mèo trên giường quấn băng khắp người đang ngủ say, cũng không có gì khác thường, trong lòng âm thầm thở dài, đối với con mèo bị ngược đãi, tiếng bước chân của họ nhẹ nhàng dần dần đi xa.
Con ngươi của con mèo lại mở ra, có thứ gì đó u ám thoáng qua,
"Thân thể của mày cũng không phải hiếm thấy, chỉ là phương tiện để đến gần Diệp Vi Vi. Hơn nữa, mày cũng không thể trở lại." Phong Sở Mạc bình tĩnh thuyết phục linh miêu.
"Như thế nào?"
Linh miêu không ngừng giãy dụa thân thể của nó, sức lực chiếm cứ thân thể của nó rất mạnh, mạnh đến mức nó đơn giản oán hận bắt đầu chuyển động cơ thể, một lúc lâu sau, sau khi mèo đen ngáp một cái thiếu kiên nhẫn, linh miêu cúi đầu của mình xuống.
"Bé ngoan, thành giao."
Phong Sở Mạc dùng miệng mèo nở một nụ cười, tiếp theo trong nháy mắt, mặt mèo liền vặn vẹo, do dụng vào vết thương trên mặt, dùng móng vuốt che kín miệng, hiện tại phải chống đỡ đau đớn như muốn rụng rời bò xuống.
- -
Diệp Vi Vi không trả tiền nhà kịp đã bị chủ nhà mắng đến máu chó phun đầy đầu, nước bọt liên tục văng lên đầu, chịu đựng ý định lau nó, Diệp Vi Vi cúi mắt xuống và bày ra bộ dạng xin lỗi, rất hối hận, cho đến khi bà chủ nhà dừng lại, Diệp Vi Vi tòn ten bưng trà tới:
"Dì Vương, dì có phải khát rồi không, mau uống một cốc nước để làm ẩm cổ họng, dì Vương đừng lo, con đâu phải là loại cặn bã ăn vạ người khác chứ? Vốn dĩ con đã chuẩn bị tốt tiền thuê nhà cho tháng này, nhưng không ngờ lại bị trộm. Trên người con bị trộm mà, không làm không có tội, hiện tại con đã có công việc, dì cho con thong thả thêm vài ngày, con nhất định sẽ trả tiền thuê nhà, con sẽ trả thêm năm mươi nữa là tiền lãi."
Năn nỉ mãi bác gái chủ nhà cũng không cắt điện nước của Diệp Vi Vi ngay lập tức, trước khi đi, dì ấy còn dẫn Diệp Vi Vi vào nhà lấy ít thuốc trị trầy da.
Diệp Vi Vi nhìn thân thể mập mạp của dì Vương tập tễnh đi chậm rãi, lau mặt, trong lòng vui vẻ cười, thật ra dì chủ nhà cũng khá tốt, đây không phải là còn mấy ngày nữa sao.
Sau khi thoa thuốc mỡ do dì chủ nhà cho, nấu cháo điện thoại với Tô Diêu một lúc, ăn mì gói và ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, mặc dù mùa đông lạnh mùa hè nóng, Diệp Vi Vi cảm thấy cuộc sống như vậy thực sự vẫn tốt nhất.
Đồng hồ báo thức vang lên, Diệp Vi Vi đột nhiên đứng thẳng người, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, rốt cuộc ngày hôm qua cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Tay vô thức cầm lấy đồng hồ báo thức, khi ánh mắt còn mơ mơ màng màng nhìn vào kim chỉ thời gian, cô hét lên một tiếng thảm, Diệp Vi Vi trực tiếp ngã xuống giường, cả người và ga trải giường lăn xuống đất, cố gắng thoát ra. Diệp Vi Vi cảm thấy đau nhói ở lòng bàn chân, suýt chút nữa tiếp tục ngã xuống. Hôm qua, cô đã đi bằng chân trần rất nhiều, rất may là chỉ có một số vết thương nhỏ. Ngày hôm qua vẫn ổn, hôm nay Diệp Vi Vi đau đến muốn đình công ngay lập tức.
Chỉ là, nếu thật sự đình công, ngay cả cuộc sống bình thường nhất cũng không còn. Diệp Vi Vi càng thêm kiên định, lấy một đôi giày đế bằng trên tủ giày, còn chưa rửa mặt, lại lấy từ trong tủ ra một chiếc váy mặc vào rồi lao ra khỏi cửa.
Thuận tay chải chải lại mái tóc rối bù, trên cầu thang gặp hàng xóm bên cạnh liếc nhìn Diệp Vi Vi với ánh mắt kỳ lạ, lắc đầu, Diệp Vi Vi đen mặt lại, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại của chính mình.
Tất cả tiền mặt đều đã trả cho bệnh viện thú cưng. Lúc này, Diệp Vi Vi thực sự không có tiền đi taxi nên đã bắt vài chuyến xe buýt đến đoàn phim. Khi Diệp Vi Vi đến đoàn phim thì đã muộn hơn hai mươi phút so với thời gian quy định.
Diệp Vi Vi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mắng một lần nữa, ai biết được, vị giám đốc trước đây rất nóng tính và là vị giám đốc chú trọng thời gian nhất chỉ cau mày nhắc nhở Diệp Vi Vi lần sau phải chú ý, ngay lúc đó Diệp Vi Vi nghi ngờ rằng cô đã đi nhầm phim trường.
Khoảnh khắc tiếp theo, sau khi nhìn thấy con ma bị treo cổ đang lè lưỡi trên xà và chơi xích đu, Diệp Vi Vi đã chắc chắn rằng mình nhất định không đi nhầm phim trường.
Editor: Nghiên Di.
Truyện Mạt ThếĐăng ngày 28/3/22