Khi Diệp Vi Vi ôm con mèo đi vào bệnh viện thú cưng thật sự rất bắt mắt, đầu tóc và quần áo của Diệp Vi Vi xộc xệch, cả người chật vật như vừa bị cướp, nhưng cô vẫn không thể che giấu hoàn toàn vẻ đẹp của mình nhưng chiếc áo khoác trong ngực còn bắt mắt hơn, và chiếc áo khoác đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Mặc dù ở bệnh viện thú y có nhiều thú cưng bị thương, nhưng khi kéo áo ra, nhìn thấy vết thương chồng chất trên người con mèo, cô gái thắt bím tóc to không khỏi biến sắc, không dám chậm trễ: "Có chuyện gì vậy, tại sao con mèo này lại bị thương nặng như vậy, sao lại không băng bó một chút?"
Trong lúc phân một vài người chuẩn bị thiết bị và phẫu thuật, cô ấy định lấy Tiểu Hắc khỏi tay Diệp Vi Vi, nhưng khi cẩn thận ôm lấy con mèo từ trong vòng tay của Diệp Vi Vi, sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi, nhìn thấy đôi mắt màu máu phẫn uất, thân thể nhỏ bé trong tay đã lạnh ngắt, Lý Giai Giai ở bệnh viện thú cưng có thể coi là cả ngày đối mặt với cái chết, vô thức đưa ngón tay lên sờ mũi con mèo: "Xin lỗi cô, nó có thể đã..."
Phong Sở Mạc dán chặt vào lưng Diệp Vi Vi, anh có thể cảm nhận được tâm trạng mờ mịt của cô lúc đó, nó chỉ là một con mèo thôi, anh không thể hiểu được sự thay đổi tâm trạng của Diệp Vi Vi, nhưng trước khi anh nhận ra, cơ thể linh hồn yếu ớt của người đàn ông đã xuyên vào trong cơ thể đã cứng đờ của con mèo.
Đôi mắt âm dương của Diệp Vi Vi quả thực có thể nhìn thấy vài oan hồn, nhưng cô không tập luyện khả năng này, hơn nữa đôi mắt âm dương này cũng không phải bẩm sinh nên có một số khiếm khuyết, chẳng hạn như một số tồn tại mà cô không muốn nhìn thấy thì sẽ không thấy nó.
"Meo!"
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên.
Lý Giai Giai là bác sĩ thực tập tại bệnh viện thú cưng, hôm nay cô ấy tiếp một vị khách đặc biệt, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng chật vật ôm một con mèo mà bất cứ ai tinh mắt cũng biết đã bị ngược đãi.
Lý Giai Giai khẳng định con mèo đã chết, thậm chí còn xin lỗi cô vì không có cách nào cứu con mèo, nhưng ai có thể nói cho cô ấy biết sau khi xin lỗi người khác, cô đã bàng hoàng chấp nhận chuyện buồn này, con mèo lại sống lại!
Đôi mắt đỏ như máu nháy hai lần, như thể là một cái máy, cứng đờ, dù sao cũng chuyển động.
Diệp Vi Vi lúc ban đầu tâm trạng buồn bực, nhưng lập tức tràn đầy kích động, cô nắm lấy tay cô gái thắt bím tóc vừa rồi nói xin lỗi cô, nói: "Nó chưa chết. Mau cứu nó đi."
Sau khi nhận ra con mèo thực sự sống lại, Lý Giai Giai ôm con mèo chạy như một cơn gió vào phòng mổ, Diệp Vi Vi có chút sững sờ, trong nháy mắt nhẹ nhõm thở một hơi, may mà không chết. Khi ở nhà họ Phong, cô đã nhìn thấy rất nhiều người chết. Trong thời gian này, vì cô đã mở cặp mắt âm dương của mình nên có thể nhìn thấy tất cả những oan hồn. Nếu cô thực sự có thể cứu một sinh mệnh, cô cảm thấy kiên định hơn.
Đã ba giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, Lý Giai Giai là bác sĩ thực tập, không đủ tư cách để phẫu thuật một mình, đi được nửa đường, cô ấy thấy Diệp Vi Vi ngồi đó một mình, liền mời cô đến ăn cơm trưa, thuận tiện cũng biết được rằng con mèo không phải do Diệp Vi Vi nuôi.
"Cô quả là có lòng tốt. Nói thật, hiện tại vẫn có người đối xử tàn nhẫn với động vật nhỏ như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không biết sinh vật nào cũng có tình cảm sao? Thật là quá đáng!"
Diệp Vi Vi cũng có ấn tượng tốt với cô gái nhiệt tình này, cùng cô lên án những kẻ ngược đãi động vật, đợi một lúc đèn đỏ trong phòng mổ đã chuyển sang màu xanh.
"Ca mổ thành công tốt đẹp", bác sĩ thông báo.
Khóe miệng Diệp Vi Vi không khỏi nở nụ cười, thật tốt quá.
"Thật tốt quá!"
Lý Giai Giai cũng cổ vũ, tỏ ra phấn khích hơn cả Diệp Vi Vi.
Diệp Vi Vi thực sự vui vẻ, không bao lâu sau, tại văn phòng thanh toán, cô trợn tròn mắt.
Mặc dù chi phí ở bệnh viện thú cưng ít hơn so với bệnh viện điều trị cho người, nhưng khi cầm tờ biên lai vẫn khiến Diệp Vi Vi cảm thấy đau lòng. Nếu đem tiền trả tiền thuê nhà cho bệnh viện thú cưng thì cô thật sự không còn tiền nữa.
Diệp Vi Vi nhăn nhó nghĩ cách giải quyết khoản nợ của chủ nhà, thuận tiện nghĩ không biết đoàn phim có thể ứng trước một ít tiền lương không, không nhiều lắm, trước tiên trả tiền thuê nhà tháng này còn lại nói sau.
Con mèo đen bị thương nặng cần phải nằm viện quan sát vài ngày, đây đều là tiền, Diệp Vi Vi cảm thấy cô nên chủ động đi làm, cho dù không có quản lý, cô vẫn luôn có thể trở thành người mẫu hoặc thứ gì đó, trước tiên phải kiếm tiền trước.
Cô nhờ Lý Giai Giai giúp chăm sóc con mèo. Giờ phút này, Diệp Vi Vi ý chí chiến đấu sục sôi mà rời đi, lại không biết con mèo vừa được phẫu thuật trên người còn băng vết thương, cứng đờ mà nằm trên cái giường nhỏ không nghỉ ngơi mà lại mở to con ngươi mèo đen thâm thúy, sâu thẳm và xinh đẹp, đang nhìn chằm chằm vào một con ngươi máu của oán linh đang lơ lửng trên giường.
Editor: Nghiên Di
Đăng ngày 28/3/22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT