《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Cho dù cô có phải ăn đến chết cũng sẽ không bao giờ ném đồ ăn thừa cho anh xử lý! Ánh trăng sáng của cô sao có thể ăn đồ thừa lại của cô chứ, mặc dù bây giờ anh là bạn trai cô, nhưng cô phải tự hiểu rằng tuyệt đối không được ỷ vào điều này mà tỏ ra kiêu ngạo. Trì Dữu ho nhẹ, giả vờ như không nghe thấy những gì Sầm Lý nói. “... Anh hiểu những gì bác sĩ viết sao?” Anh đúng là nam thần, đọc hiểu các đoạn mã máy tính, còn nhìn được chữ xấu như chó như bò của bác sĩ, chỉ cần tập luyện thêm chút nữa thôi thì có thể đến Cục tình báo phá giải mật mã. “Ừ, mẹ anh là bác sĩ.” Từ nhỏ anh đã nhìn quá nhiều, mưa dầm thấm đất, vì vậy bản thân anh có thể đoán được tình trạng sức khỏe của Trì Dữu khi nhìn thấy tên loại thuốc được bác sĩ kê đơn trong hồ sơ bệnh án. Trì Dữu chợt hiểu. Hóa ra mẹ của Sầm Lý là bác sĩ. Lúc còn học trung học cô đã từng gặp qua mẹ anh, có ấn tượng rất sâu đậm. Trong cuộc họp phụ huynh đầu tiên của năm đầu cấp ba, lớp của Sầm Lý đã tổ chức một lớp học để các vị phụ huynh quan sát con em mình. Mẹ của Sầm Lý lúc đó đang mặc một chiếc áo khoác màu be, mái tóc dài nhẹ nhàng cột gọn lại đằng sau đầu, một vài phụ huynh đang đứng vây xung quanh bà. “Bà là mẹ của Sầm Lý?” “Chậc chậc, sao điểm của con trai bà lại tốt đến như vậy? Bình thường bà dạy con như thế nào?” “Nếu con gái tôi được điểm bằng một nửa con trai bà, chắc tôi không cần phải lo lắng chuyện thi đại học của nó rồi.”
Mẹ của Sầm Lý nở một nụ cười trên môi, khiêm tốn bày tỏ rằng đó là do sự tự giác của Sầm Lý trong học tập, bà không quá quản thúc việc học hành của con. Trì Dữu rất thích Sầm Lý nên cũng đưa bố mẹ mình đến tham gia cuộc vui. Một nhà ba người đứng bên cửa sổ lắng nghe, Trì Dữu giả vờ chỉ Sầm Lý cho bố mẹ cô thấy. “Cậu ấy chính là người đứng đầu trong khóa của con.” Trong giọng nói của cô có vài phần tự hào. Rõ ràng hai người không quen biết nhau, nhưng vì cô thích anh, nên mặc dù không thể nói trực tiếp cho bố mẹ, nhưng cô vẫn hy vọng bố mẹ mình có thể thấy anh tốt như thế nào. Biết rằng cậu học trò mà cô thích là một người rất xuất sắc. Kết quả mọi thứ lại đi ngược với ý muốn của cô. Mẹ Trì Dữu diễn vai xấu xa: “Con nhà người ta thì đứng số một, còn con thì sao? Cô giáo chủ nhiệm nói trong lớp con thường lén đọc truyện tranh dưới gầm bàn, nếu còn tiếp diễn như vậy thì đừng mong sau này bố mẹ sẽ cho con một đồng tiêu vặt nào nữa.” Bố Trì Dữu đỏ mặt: “Không phải bố mẹ không cho con đọc truyện tranh, nhưng trong giờ học con nên chăm chú nghe giảng, sau giờ học thư giãn đọc sách cũng không sao hết.”
Từ nhỏ Trì Dữu đã nghe thấy quá nhiều, cô đã chán mấy câu nịnh nọt lừa gạt của bố mẹ mình, lời vào tai này ra tai kia, cô chỉ tập trung nhìn mẹ của Sầm Lý. Lông mày và đôi mắt của hai mẹ con có phần giống nhau, vô cùng đẹp dịu dàng, nhưng nét mặt của Sầm Lý sắc lạnh hơn mẹ anh, vẻ đẹp trai cũng độc đáo. Trì Dữu tò mò về Sầm Lý và cả về mẹ anh. Cô lại càng tò mò hơn về sự xuất hiện của hai mẹ con ở nơi này. Sầm Lý là đứa trẻ trời sinh kiêu hãnh từ thành phố lớn chuyển đến, luôn đứng đầu trong khối, mẹ anh có vẻ là một người phụ nữ có học thức, toát lên vẻ trưởng thành và dịu dàng của một người phụ nữ có khí chất, có trí tuệ. Rõ ràng ở Yến Thành thì giáo viên và trình độ giáo dục đều đứng hàng đầu, vậy mà tại sao trong giai đoạn cấp ba then chốt nhất mà bà lại đưa con trai mình rời đi, đồng thời chuyển cả hộ khẩu Yến Thành quý giá như vậy để đến đây?
Trong ba năm trung học, đặc biệt là năm cuối cùng, các cuộc họp phụ huynh được tổ chức thường xuyên hơn, nhưng lần nào cũng là mẹ của Sầm Lý đi tham dự. Khác với cặp phụ huynh đang lo lắng của cô, cô đã nói đi nói lại rất nhiều lần rằng đi họp phụ huynh chỉ cần một người, nhưng bố mẹ cô không nghe, nhất quyết cả hai đều phải cùng đến, thậm chí còn xin đơn vị cho nghỉ một ngày. Thực ra Trì Dữu có thể lờ mờ đoán được lý do, nhưng cô không chắc chắn lắm. Lúc này, Sầm Lý đột nhiên nhắc tới mẹ anh, Trì Dữu bắt đầu tò mò. Nhưng cô vẫn không hỏi. Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là việc của gia đình anh, và cả hai cũng chưa thân thiết đến mức có thể trò chuyện với nhau về các thành viên trong gia đình đối phương. Huống chi thời gian chỉ còn lại một tháng, cũng không đủ đến bước đó. Trì Dữu thở dài, lúc này Sầm Lý có điện thoại gọi tới, nhưng anh không hề tránh đi chỗ khác mà trực tiếp trả lời qua loa ngoài. Là giọng của Vương Khải Ninh. “Mẹ kiếp, cậu đang ở đâu? Có biết CPU máy tính của cậu đang bốc cháy không? Đoạn mã chạy được một nửa thì ngừng, mau mau trở về dập lửa đi!”
Sầm Lý cau mày: “Tôi lập tức về đây.” Sau đó anh tăng ga khiến lưng của Trì Dữu bị ép vào ghế ngồi. Cô nghe không hiểu lắm, còn nghĩ rằng máy tính của anh thực sự bốc cháy nên hoảng hốt nói: “Em có nên gọi 119 đến dập lửa không? Đồng nghiệp của anh đã gọi cứu hỏa hay chưa?” Sầm Lý sững sờ. Sau đó Trì Dữu thấy trên khuôn mặt nghiêm túc hơi cau có của anh lộ ra một nụ cười nhẹ. Trì Dữu không hiểu anh đang cười cái gì, nhưng cô nghĩ rằng lúc anh cười trông thực sự rất đẹp. Bản thân Trì Dữu rất thích cười, nụ cười của cô rất ngây thơ đáng yêu, theo cách nói của chị gái cô Trì Thiến thì trông cô cười hơi vô tri nhưng sẽ khiến mọi người bất giác cũng cười theo. Nhưng nụ cười của Sầm Lý thì khác, Trì Dữu không biết diễn tả nó như thế nào. Nụ cười của anh giống như vạn vật sống lại, như tuyết tan vào mùa xuân, khiến người khác rung động, phảng phất nhớ tới anh của thời niên thiếu. Gió trong khuôn viên trường vẫn trong lành như thường lệ, ánh nắng cũng vừa phải không quá chói chang, anh đang đứng ở hành lang thư giãn sau giờ học, nói chuyện phiếm với các bạn học bên cạnh, Trì Dữu lấy cớ đi ngang qua anh để vào nhà vệ sinh. Không biết cậu bạn bên cạnh nói gì khiến anh bật cười, trên người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, mắt mày cong lên, cười nhạt. Khoảnh khắc đó, Trì Dữu cảm thấy mình rất gần anh, nhưng cũng rất xa anh. “Cảm ơn vì đã quan tâm.” Sầm Lý cười giải thích: “Nhưng gọi 119 để dập ‘lửa’ này thì vô dụng.” Hai tai Trì Dữu hơi nóng, cô nói: “Ồ ra vậy.” … Văn phòng của Trì Dữu ở tầng một của tòa nhà, bởi vì Sầm Lý vội vã quay lại để “dập lửa” máy tính nên Trì Dữu không muốn lãng phí thời gian, hơn nữa cô cũng không phải thiên kim tiểu thư mà phải có người đưa người đón rước đến tận nơi, thế nên cô trực tiếp tạm biệt anh ở cửa thang máy. Sầm Lý vừa đẩy cửa kính ra đã nghe thấy tiếng Vương Khải Ninh nói: “Mẹ kiếp, cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Sầm Lý bước tới: “Có chuyện gì vậy?” Trước khi đi anh không tắt máy mà treo để cho mã chạy, máy này cấu hình cao, bình thường chạy vài tháng cũng không có vấn đề gì, hôm nay không hiểu sao lại sập nguồn chỉ trong một buổi chiều. “Chắc là do bộ tản nhiệt bị hỏng khiến nhiệt độ của CPU quá cao. Tôi vừa chạm vào máy chủ, chà, cậu có thể chiên bít tết trực tiếp trên đó luôn. Cậu mua bộ tản nhiệt của hãng nào vậy?” Vương Khải Ninh cau mày: “Tôi không dám động vào, sợ sẽ xóa sạch dữ liệu trong máy cậu. Đúng rồi, cậu đã sao lưu xong chưa?” “Xong rồi.” Sầm Lý rút dây cáp, di chuyển máy chủ lên bàn và bắt đầu nghiên cứu. Vương Khải Ninh đứng bên cạnh nhìn anh hỏi: “Chiều nay cậu đi đâu vậy? Hàng ngày bận rộn như thế mà cậu vẫn chạy ra ngoài sao?” Sầm Lý đang tập trung vào chiếc máy chủ, anh thản nhiên trả lời: “Tôi đến bệnh viện.”
“Cậu tăng ca nên bị ốm rồi sao?” Sầm Lý: “Không phải tôi đi khám bệnh.”
“Cậu đi với người khác? Ôi với ai thế? Lần trước đi team building uống rượu, ngày hôm sau tôi ốm đến mức không dậy nổi, nhờ cậu đi bệnh viện cùng mà cậu còn không chịu đi,” Vương Khải Ninh sửng sốt: “Đồ động vật máu lạnh đối xử với anh em như vậy còn có thể đi cùng ai đến bệnh viện chứ? Là con gái sao?” Sầm Lý bình tĩnh giải thích: “Rốt cuộc là cậu không ngồi dậy được hay là không muốn đi làm, bản thân còn biết rõ hơn tôi đấy.” “...” Sau hai giây im lặng, Vương Khải Ninh đổi chủ đề: “Cậu đi cùng ai đến bệnh viện?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play