Truyện được
Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.
Một giây trước cô
còn do dự, ánh mắt né tránh, nhưng giây sau đã ngăn anh lại, vẻ mặt kiên định,
thanh âm lanh lảnh, ngũ quan xinh đẹp giãn ra, đôi mắt giống như ngọn nến vừa bị
gió thổi qua, ngoan cường cứng cỏi và rộn ràng cảm xúc.
Có vẻ như cô đã hạ quyết tâm nào đó.
Người đàn ông hơi nheo mắt, ngắm cô thật kĩ.
So với đôi mắt có thể nhìn thấu của cô, đôi mắt của anh giống như một
cái hồ trong vắt không thấy đáy.
So với Trì Dữu, rõ ràng trông anh bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi
cô: “Em nghiêm túc chứ?”
Trì Dữu: “...”
Anh hỏi xong, cô bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Sao lại có người vội vàng mạnh bạo như cô, hai chữ rụt rè cũng không biết
viết như thế nào.
Nếu Trì Thiến biết được, nhất định sẽ chọc cô chỉ hận không thể rèn sắt
thành thép (1).
Người ta còn chưa làm gì, chỉ mới quan tâm cô một chút mà cô đã mơ tưởng
vậy rồi.
Cô cũng không muốn đâu, nhưng ai bảo anh là Sầm Lý cơ chứ.
Rõ ràng cô đã nói sẽ không quan tâm đến anh, cũng buông bỏ quá khứ,
nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Nhưng Trì Dữu cũng rất giỏi trong việc tìm lý do cho chính mình.
Con người luôn bị ám ảnh bởi những thứ mình không thể có, biết đâu khi
có được rồi, cô sẽ thấy Sầm Lý không phải như vậy, ánh trăng sáng cũng chỉ là hạt
gạo trắng dính trên áo mà thôi?
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai.
Chỉ là cô không biết Sầm Lý nghĩ như thế nào, liệu có vì thấy cô đồng ý
nhanh như vậy mà nghĩ rằng cô đang ấp ủ âm mưu nào không.
“Nghiêm túc,” Trì Dữu gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Nếu như…”
Chỉ là nói mà thôi.
Nếu anh đến với cô chỉ vì thỏa thuận với đồng nghiệp, hoặc anh cảm thấy
tội lỗi, vậy thì dừng lại bây giờ vẫn còn kịp.
Nếu những lời cô nói làm anh cảm thấy khó xử, anh có thể nói ra và thú
nhận rằng đó chỉ là một trò đùa, cô cũng sẽ không trách anh, dù sao kể từ lúc ở
bên nhau cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cô nghĩ như vậy, và cô cũng biết mình nên nói cho anh.
Nhưng cô vẫn ích kỷ không nói ra.
Có những điều cô biết là sai sự thật, nhưng cô không muốn vạch trần
chúng.
Sầm Lý: “Nếu như làm sao?”
“Không có gì.” Trì Dữu giữ lại trong lòng, cô giả vờ vô tội: “Anh nên suy nghĩ
kĩ đi.”
Thật kỳ lạ, rõ ràng người ngỏ lời yêu là anh, cô chỉ nghe theo lời anh
mà đồng ý, tại sao bản thân lại nhún nhường giống như đang cầu xin tình yêu từ
Sầm Lý vậy?
Trì Dữu hơi khó chịu, yêu thầm ba năm cấp ba đã khiến cô quen với việc
ngưỡng mộ nam thần, vấn đề này cần phải chấn chỉnh.
Cô đang suy nghĩ xem sau này sẽ nói chuyện với Sầm Lý như thế nào, chợt
nghe thấy anh khẽ mỉm cười.
“Còn điều gì phải cân nhắc nữa?”
“Đi thôi, anh đi cùng em đến bệnh viện.”
Không phải đưa, mà là đi cùng.
Có nghĩa là dù đưa cô đến bệnh viện, anh cũng sẽ không rời đi mà ở lại
cùng cô khám bệnh.
-
Mặc dù Trì Dữu biết rất rõ rằng bản thân không bị bệnh, nhưng cô vẫn để
Sầm Lý đưa đến bệnh viện.
Thứ nhất là cô không biết cách từ chối Sầm Lý.
Thứ hai là…cô rất xấu hổ khi phải nói thật với Sầm Lý rằng chỉ là do tối
qua cô ăn nhiều quá.
Hậu quả của việc không bệnh mà giả bệnh, bác sĩ có kinh nghiệm nhìn
thoáng qua là có thể nhận ra.
Mặc dù cô không đến khoa tiêu hóa, nhưng bác sĩ vẫn khám cho cô, sau
khi cô thành thật trả lời vài câu hỏi thì đã đưa ra kết luận.
“Là do ăn quá nhiều thôi.” Bác sĩ vạch trần rõ ràng một cách không
thương tiếc, viết thẳng vào hồ sơ bệnh án: “Chỉ cần uống mấy viên thuốc tiêu
hóa.”
Cũng may Sầm Lý không vào cùng cô.
Trì Dữu ngượng ngùng cảm ơn bác sĩ. Sau khi ra ngoài, Sầm Lý hỏi cô
tình hình khám bệnh, cô ấp úng nói rằng do đêm qua ngủ không ngon, đó là lý do
tại sao hôm nay trông cô không có sức sống.
Sầm Lý hỏi: “Có thể cho anh xem bệnh án được không?”
Chữ viết của bác sĩ trong sổ hơi khó nhìn, Sầm Lý không phải là sinh viên y
khoa nên chắc chắn anh không thể hiểu được, vì vậy Trì Dữu sẵn sàng đưa bệnh án
cho anh.
Lúc này thang máy vừa đến, hai người lần lượt đi vào.
Thang máy đi xuống các tầng đều dừng lại một lúc, và khi thang máy đến
tầng của khoa phụ sản, một phụ nữ mang thai bước vào.
Trì Dữu liếc thấy bụng bà bầu, ước chừng cũng phải bảy tám tháng, cô vội
vàng đứng sang một bên tránh đụng phải.
Không biết hôm qua có ăn quá nhiều không, nhìn người phụ nữ mang thai
đang sờ bụng, Trì Dữu cảm thấy bụng mình cũng hơi nhô ra.
Thực ra cô không béo, khung xương nhỏ nhắn tự nhiên nên trông rất mảnh
mai, vòng eo thon và cánh tay gầy gò, rất phù hợp với thẩm mỹ “Trắng, trẻ và gầy”
của thời nay.
Trì Dữu sờ bụng, thầm nghĩ sau này không thể ăn nhiều nữa, cho dù Sầm
Lý có mời cô đi ăn, cô cũng phải cưỡng lại sự cám dỗ, bản thân vốn đã không yêu
thích vận động thể thao, nếu cô cứ tiếp tục để kệ mọi thứ thì bụng sẽ càng ngày
to hơn, mập hơn.
Không ngờ bà bầu bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu sờ bụng của cô thì
hỏi: “Cô được bao nhiêu tuần rồi?”
Trì Dữu đang nghĩ trong đầu: “Hay là từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sau khi tan sở
về nhà tập thể dục nửa tiếng? Nhưng đi làm mệt như vậy mà về nhà còn phải tập
thể dục thì thà chết còn hơn.” Đột nhiên có người bắt chuyện, cô cũng không phản
ứng, mơ hồ kêu lên một tiếng.
Người phụ nữ mang thai quay sang Sầm Lý đứng bên cạnh và hỏi: “Vợ anh
mang thai được mấy tuần rồi? Có bầu mà vẫn thon gầy như vậy, tôi thật ghen tị.”
Nếu còn nghe không hiểu nữa thì đúng là đồ ngốc, Trì Dữu đột nhiên mở to mắt:
“!”
Sầm Lý đang nhìn hồ sơ bệnh án bỗng ngẩng đầu lên, liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ của
Trì Dữu, nhẹ nhàng phủ nhận: “Cô ấy không có thai.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT