《Chỉ Cần
Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Hẹn hò cùng Sầm Lý.
Chỉ nghĩ về nó thôi, cô cũng cảm thấy như một giấc mơ.
Nếu xuyên thời gian trở về thời trung học, Trì Dữu của tuổi hai mươi
lăm nói chuyện này cho Trì Dữu mười lăm tuổi nghe.
Chắc hẳn Trì Dữu của tuổi mười lăm sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cô của tuổi hai mươi lăm đã biến giấc mơ của bản thân tuổi mười lăm thành
hiện thực.
Trì Dữu mỉm cười, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dè dặt đi hẹn Sầm
Lý.
Nhưng khi cô mở phần mềm trò chuyện, cô mới phát hiện ra rằng mình chưa
kết bạn với anh.
Dù sao cả hai cũng không cùng bộ phận, ngày thường liên lạc với nhau chỉ
cần qua hội nhóm là đủ nên không cần thiết phải kết bạn với tài khoản cá nhân
nào cả.
“...”
Dù sao cũng là người yêu của nhau, vậy mà còn chưa kết bạn WeChat với
nhau, nghe có hợp lý không?
Trì Dữu nhớ tới bản thân lúc còn đi học đã từng cố gắng để tìm ra số QQ của Sầm
Lý, nhưng vì anh đã thiết lập xác minh bạn bè cho tài khoản của anh, nên tất cả
những người kết bạn với anh đều phải trả lời câu hỏi “Bạn là ai?”
Thế là cô nắm chặt dãy số QQ của anh, cho đến khi tốt nghiệp cô vẫn có
thể nhẩm ra dãy số đó nhưng không có can đảm để thêm kết bạn.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể kết bạn với anh mà không phải e ngại nữa.
Ảnh đại diện của Sầm Lý là một trong những nhân vật trò chơi do công ty
họ phát triển, một kẻ giết người với thanh đao dài ba mét, trông vô cùng hung
ác và u ám.
Không hợp lắm với con người của anh.
Tên là bính âm (*) của Sầm, địa điểm là Iceland xa xôi.
(*): Phương án bính âm Hán ngữ, thường gọi ngắn là bính âm, phanh âm
hay pinyin, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ
Hán trong tiếng phổ thông.
(*)Iceland, tên chính thức là
Cộng hòa Iceland, là một quốc đảo thuộc khu vực châu Âu theo thể chế cộng hòa đại
nghị.
…Tài khoản WeChat điển hình của một người lạnh lùng.
Trong vòng một phút, Sầm Lý đã đồng ý.
Cuối cùng cô cũng không cần phải vắt óc nghĩ ra lý do để kết bạn với
anh, cũng không sợ bị anh nghi ngờ mục đích khi thêm WeChat.
Trì Dữu đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc dễ thương, đang định hỏi
anh có rảnh không thì anh đã gửi tin nhắn trước.
[Sầm Lý: Sau khi tan làm có lịch gì không?]
Phải có chứ!
Tuy nhiên, cô chưa kịp trả lời thì đột ngột có tiếng cuộc gọi đến khiến
cô giật mình.
Tên trên màn hình chỉ có một chữ “Chị”.
Cô quên bật chế độ tắt tiếng.
Trì Dữu vội vàng cúp máy, tim đập thình thịch, tức giận gửi tin nhắn
cho người vừa gọi đến.
[Chết tiệt.]
[Em đang đi làm!]
Nhưng Trì Thiến không hề áy náy, thay vào đó cô ấy biện minh.
[Thì sao?]
[Em chỉ cần nói có bên A nào đó gọi điện thoại tới là được rồi.]
Hiểu rồi.
Chị ấy chắc chắn đã dùng lý do như thế này để nhận rất nhiều cuộc gọi
cá nhân trong giờ làm việc.
Trì Dữu lười quan tâm đến chuyện đó, sốt ruột hỏi: [Có việc gì thế?]
[Tối nay rảnh không?]
Trì Dữu muốn nói rằng cô không rảnh, nhưng Trì Thiến lại tiếp tục nhắn:
[Không rảnh cũng phải xin nghỉ, chị em đi bắt gian, em phải đi theo để phụ
trách phần dằn mặt cho chị.]
Trì Dữu: “...”
“?”
…
Trì Dữu thật sự không nghĩ đến Viên Áng đã đặt một phòng khách sạn, đến
đó mỗi ngày sau giờ làm việc để dàn dựng bối cảnh cầu hôn, nhưng trước khi kịp
bài trí xong thì đã bị chị cô phát hiện rằng anh ấy ngày nào cũng chạy đến
khách sạn, sau đó thành công hiểu lầm.
Tình thế cấp bách, phía Viên Áng còn chưa tan làm nên cô phải nhanh
chóng chạy qua thu dọn phòng ốc trước.
Đầu óc Trì Dữu quay cuồng, trước đó cô đã giúp Viên Áng nghĩ ra lý do tại
sao anh ấy chạy đến khách sạn mỗi ngày, hơn nữa còn có bản thân cô đứng ra bảo
đảm, sự hiểu lầm sẽ dễ dàng được giải quyết.
Cô không thể để Trì Thiến hiểu lầm, cũng không thể làm bại lộ kế hoạch
cầu hôn, nếu không chẳng phải công sức của bọn họ mấy ngày nay đều trở thành
công cốc sao.
Với loại chuyện này, cô không thể dẫn theo Sầm Lý đi, thứ nhất là bọn họ
không quen nhau, thứ hai là tại sao cô có thể để Sầm Lý đi làm mấy việc thu dọn
đồ đạc này được, anh chính là nam thần của cô!
Vì vậy, đứng giữa việc “hẹn hò với nam thần” và “hạnh phúc của chị gái
và anh rể tương lai”, Trì Dữu đành nhẫn nhịn tắt những giao diện ghi chú hẹn hò
mà cô vừa bật.
Cô không thể nói là tăng ca, Sầm Lý đang ở tầng trên, chỉ cần anh đi xuống
sẽ biết cô có thực sự làm thêm giờ hay không.
[Em xin lỗi, hôm nay em có chút việc riêng cần giải quyết, có lẽ sẽ
không rảnh.]
[Để lần sau nhé, chắc chắn đấy.]
[‘khóc thút thít’ ‘khóc thút thít’ ‘khóc thút thít’]
Cô gửi liên tiếp ba biểu tượng cảm xúc khóc, cho thấy bản thân bất đắc
dĩ như thế nào.
Ngày thường anh thấy cô cười rất nhiều, không ngờ cô lại thích mấy biểu
tượng khóc như thế này.
Sầm Lý nhìn vào những khuôn mặt đang khóc mà cô gửi đến, không nói gì,
chỉ trả lời: “Không sao đâu.”
Đã đến giờ tan làm, Vương Khải Ninh đứng dậy vươn vai, hô to: “Đi thôi,
về nhà thay quần áo, đổi nơi khác tăng ca.”
Hét xong, anh ta quay sang hỏi Sầm Lý vẫn đang ngồi yên: “Tối nay cậu
thật sự không đi sao?”
Sầm Lý ngẩng mặt lên từ giao diện trò chuyện: “Cái gì?”
“Hãy đi cùng giám đốc Hàng để gặp gỡ hai nhà đầu tư từ Yến Thành.”
Vương Khải Ninh nói: “Cậu lớn lên ở Yến Thành, giám đốc Hàng nói những người đồng
hương gặp nhau thì cậu và nhà đầu tư chắc chắn sẽ nói chuyện được với nhau, thiết
lập được một mối quan hệ tốt với công ty của chúng ta và thu hút được thêm các
nhà đầu tư khác.”
Sau khi được Vương Khải Ninh nhắc nhở, Sầm Lý mới nhớ ra.
Trò chơi mà anh phụ trách phát triển gần đây đã được một công ty trò
chơi nước ngoài mua lại, họ dự định hợp tác để ra mắt máy chủ ở nước ngoài, một
nhà đầu tư chuyên về ngoại thương ở Yến Thành cũng rất thích dự án này, lần
công tác này ở Yến Thành, nhà đầu tư đã hẹn đi ăn và dự định nói về chuyện xuất
khẩu ra nước ngoài.
Cảm hứng cho trò chơi này đến từ Sầm Lý, anh cũng là người hiểu rõ trò
chơi nhất, giám đốc Hàng thực sự hy vọng anh có thể đi, nhưng thời điểm đó anh
đã từ chối.
Sầm Lý im lặng, sau đó cất điện thoại và nói: “Đi thôi.”
“Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao?” Vương Khải Ninh thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi
là đúng, dù sao thì sau này nghỉ hưu cũng không thể làm ở vị trí kỹ thuật, sau
vài năm quản lý sớm muộn gì cũng học được cách giao du, hơn nữa giám đốc Hàng
cũng là vì muốn tốt cho cậu.”
“Đúng lúc cậu cũng có xe ô tô, tôi cũng không cần phải chen lấn trên
tàu điện ngầm, cậu đưa tôi về nhà trước, tôi thay bộ âu phục, sau đó đến nhà cậu
để cậu cũng thay âu phục, chờ cậu thu dọn đồ đạc xong thì cùng nhau đến khách sạn.”
Các công ty trong nước không có chế độ trang phục nghiêm ngặt như nước
ngoài, công ty Phong Thụ Lý chưa bao giờ có bất kỳ yêu cầu nào đối với trang phục
của nhân viên, miễn là họ không khỏa thân thì ăn mặc theo phong cách nào mà họ
thấy thoải mái nhất là được.
Nhưng vì nghe nói nhà đầu tư này xuất thân từ một gia đình danh giá ở
thành phố Yến Thành, cho dù bây giờ là xã hội hiện đại tân tiến nhưng trên người
nhà đầu tư đó vẫn mang phong cách cổ, để phù hợp thì vẫn nên mặc trang phục lịch
sự một chút.
Vương Khải Ninh hào hứng lấy bộ đồ ngàn năm chưa từng sờ đến mặc vào,
khi anh ta đứng trước gương soi toàn thân, sự tự tin đột nhiên bùng nổ.
“Ai nói những người mặc âu phục chỉ chuyên đi làm nhân viên tiếp thị
bán hàng hoặc bán bảo hiểm?” Vương Khải Ninh õng ẹo lắc đầu, quay sang hỏi Sầm
Lý đứng bên cạnh: “Người anh em, nhìn tôi trông có giống nhân viên bán bảo hiểm
không?”
Sầm Lý: “Không giống.”
Vương Khải Ninh lập tức càng thêm hài lòng: “Đúng vậy, vẫn là tôi có khí chất tốt.”
“Giống như người chủ trì hôn lễ.”
“...”
Vương Khải Ninh nhìn anh giống như vừa ăn phải cục phân.
Sầm Lý nhướng mày, khẽ mỉm cười.
“Tôi phát hiện ra rằng, ngày thường trông cậu rất lạnh lùng cao ngạo,
nhưng không thông minh xíu nào.” Vương Khải Ninh cay đắng nói: “Được thôi, tôi
giống như người chủ trì hôn lễ, vậy tôi lại càng muốn xem lát nữa cậu thì như
thế nào.”
Sau khi Sầm Lý thay âu phục, Vương Khải Ninh bỗng không nói nên lời.
…Con mẹ nó chứ, đẹp trai như thế thì đừng nói mặc âu phục, cho dù có mặc
bao đựng rác cũng vẫn đẹp.
Vì vậy, Vương Khải Ninh uất nghẹn suốt cả đường đi, sau khi đến khách sạn,
vừa nhìn thấy giám đốc Hàng, anh ta đã bù lu bù loa lên kiện Sầm Lý.
Giám đốc Hàng là đàn anh của họ, tuy bây giờ đã là sếp, nhưng quan hệ
ngày thường khá tốt và cũng không lớn hơn họ bao nhiêu nên khi nói chuyện không
kiêng ngại gì.
Vương Khải Ninh phàn nàn: “Đồ láo toét này nói rằng tôi mặc âu phục giống
như chủ hôn lễ vậy.”
Kết quả, giám đốc Hàng ngước nhìn, sau đó bật cười: “Nhìn cũng khá giống.”
Vương Khải Ninh không nói nên lời, nghiến răng: “Nếu tôi giống chủ hôn
đến vậy, thế khi nào đàn anh cưới thì đừng lãng phí tiền mời người khác, chỉ cần
nhờ tôi chủ trì hôn lễ cho anh là được rồi.”
“Làm chủ hôn cho tôi thì thôi, cậu cũng biết tôi theo chủ nghĩa không kết
hôn mà.” Giám đốc Hàng mỉm cười, hất cằm chỉ vào Sầm Lý đang im lặng bên cạnh:
“Chờ khi nào Sầm Lý kết hôn thì cậu làm chủ hôn cho cậu ấy đi.”
Vương Khải Ninh huýt sáo, vẻ mặt kỳ lạ: “Đợi đến khi cậu ấy kết hôn? Vậy
thì tôi nghĩ cho đến lúc nằm ngủ trong quan tài vẫn không thể đợi được ngày
đó.”
Nhưng lúc này Sầm Lý nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi sẽ kết hôn càng sớm càng tốt.”
Vương Khải Ninh lại không nói nên lời.
“Vậy cám ơn cậu nhé.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).