Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha

Tim cô đập rất nhanh.

Tất cả âm thanh xung quanh lúc này dường như đều biến mất.

Cô không biết có phải Sầm Lý biết phép thuật, hay do cô quá hoài niệm, nhưng chỉ với một cái gật đầu nhẹ đã khiến cô rơi vào một vùng đất đầy mơ mộng và bí ẩn, không thể phân biệt được ranh giới giữa thực và ảo.

Giống như rất lâu về trước, đôi mắt âm trầm của anh dễ dàng làm lòng cô dậy sóng.

Trước khi vào cấp ba, điều Trì Dữu ghét nhất là buổi lễ chào cờ vào thứ hai hàng tuần.

Không nỡ rời xa thứ bảy và chủ nhật, cho nên cô càng không thích thứ hai, hơn nữa vốn đã buồn ngủ vô cùng, nhưng cô vẫn buộc phải đứng trên sân trường nghe thầy hiệu trưởng diễn thuyết.

Sau khi vào cấp ba, lớp của cô và Sầm Lý ở cạnh nhau, vì vậy mỗi lần xếp hàng trong buổi lễ chào cờ đều sẽ đứng gần nhau.

Sầm Lý đứng ở phía đầu lớp với tư cách là lớp trưởng, trong khi Trì Dữu đứng ở giữa, cho nên anh không thể nhìn thấy cô, còn cô chỉ có thể nhìn anh từ phía sau.

May mắn thay, lễ chào cờ đầu tuần của trường yêu cầu kiểm tra đồng phục học sinh, và Sầm Lý sẽ phụ trách kiểm tra lớp, anh sẽ đi một dọc từ đầu đến cuối, chắc chắn phải đi qua Trì Dữu đang đứng ở bên cạnh.

Tầm nhìn của con người có thể thấy được trong phạm vi một trăm hai mươi độ trước mặt, anh chậm rãi đi tới, ánh mắt hờ hững quét qua, dừng lại trên người cô không quá một giây, lúc đó cô sẽ hối hận vì sáng nay dậy muộn nên không có thời gian chải chuốt xinh đẹp.

Kể từ đó, mỗi thứ hai hàng tuần, Trì Dữu không bao giờ ngủ dậy muộn, rõ ràng là lo lắng giáo viên chủ nhiệm sẽ phát hiện ra, nhưng cô vẫn lấy trộm máy uốn tóc của chị gái, học theo các giáo trình hướng dẫn trên mạng, uốn phần tóc thẳng đuột buồn tẻ trở nên bồng bềnh đầy sức sống.

Không chỉ vậy, cô còn lén xịt nước hoa của mẹ. Trì Dữu không biết Sầm Lý có ngửi được hay không, cô chỉ nhớ rằng cậu bạn đứng gần lớp cô đã ngửi thấy và ngạc nhiên hỏi có phải cô đã xịt nước hoa không.

Sau đó cậu bạn hào hứng đi nói với những bạn trai khác rằng Trì Dữu xịt nước hoa.

Ngay sau đó, các bạn nam khác trong lớp đều bật cười, một người có tính cách hào sảng lạc quan như Trì Dữu lại đi làm mấy chuyện của con gái, đúng là một việc rất thú vị.

Lúc này, Sầm Lý đi ngang qua, cô bị mấy bạn nam trêu chọc, hai má lập tức đỏ bừng, thầm chửi rủa mấy đứa con trai đó thật phiền phức, cố gắng che đậy sự xấu hổ của mình, hung hăng trả lời lại đó không phải là việc của họ.

Không phải vì bọn họ mà cô mới xịt nước hoa.

Cô chỉ muốn mỗi lần đến lễ chào cờ, khi Sầm Lý đi ngang qua cô sẽ nhận thấy cô có một mùi hương khác với mọi người.

Có lẽ lúc đó anh sẽ có ấn tượng đặc biệt với cô, chẳng hạn như có một cô gái rất thơm ở lớp bên cạnh.

Cô nghĩ rằng vì bản thân đã lớn nên “phép thuật” của Sầm Lý không còn tác dụng với cô nữa.

Rõ ràng cô đã sớm nghĩ thông về những năm cấp ba đó rồi, không còn chấp nhặt nữa, cũng không còn vì nó mà trằn trọc, mà chỉ coi như một đoạn hồi ức.

Để khi cô nhìn lại quá khứ thì đâu chỉ là những năm tháng tuổi trẻ thành tích kém cỏi, hay là làm những việc ngốc nghếch với lũ bạn thân, mà còn có một kỉ niệm vừa chua chát vừa ngọt ngào, về một chàng trai cô từng thầm mến.

Giờ phút này đây, khi Sầm Lý đứng trước mặt cô, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao có rất nhiều người không thể buông bỏ được ánh trăng sáng (1) trong lòng, vì sao lại nói khi còn thuở niên thiếu không nên gặp qua người khiến bản thân phải kinh ngạc quá mức vì vẻ đẹp của họ.

Đời người hiển nhiên không chỉ có một người, cuộc sống còn rất dài, sẽ còn gặp rất nhiều người khác, nhưng tại sao vẫn thấy khó quên đi được một người.

Cô luôn nghĩ rằng đó chỉ là những tình tiết mà các tác giả thích phóng đại lên.

Cô cho rằng Sầm Lý chỉ là một người khách qua đường thời tuổi trẻ, trong vài năm không có Sầm Lý, cô cũng đã gặp những người khác và rung động trước họ, vì thế nên cô không nghĩ anh lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Nhưng sự thật đã chứng minh là anh có.

Thế nhưng cô vẫn còn chút lý trí đang cố trấn áp nội tâm mãnh liệt, bản thân vẫn không thể tin được.

Cả hai đứng đối diện nhau, Trì Dữu chậm rãi cúi đầu, do dự một lúc, cuối cùng cô hỏi một câu mà chính bản thân còn không nghĩ tới.

“...Tôi, tôi rất giống mối tình đầu của cậu sao?”

Nếu không, tại sao anh đột nhiên coi trọng cô đến vậy? Điều này không khoa học chút nào.

Đừng là mấy thể loại văn chương ngược tâm nhé.

Sầm Lý đúng là ánh trăng sáng của cô, nhưng cô không muốn trở thành thế thân cho ánh trăng sáng  của anh.

Khoảnh khắc cô thốt ra câu hỏi mà không rõ nguyên nhân vấn đề, Trì Dữu đã hối hận.

Ánh trăng sáng  của cô không nói nên lời, anh thở dài, đối mặt với cô mà lòng rối bời, cuối cùng vẫn lựa chọn phối hợp, rất lịch sự, một mực phủ nhận.

“Không phải.”

Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất không phải là tiểu thuyết làm thế thân, nam thần cũng không đến nỗi đê tiện như vậy.

Sau khi phủ nhận, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã tưởng tượng ra ba kiểu câu mà cậu có thể sẽ trả lời tôi, nhưng không ngờ cậu lại hỏi tôi điều này.”
“Tôi đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình ngược tâm,” Trì Dữu cười gượng: “Cứ kệ tôi đi.”
“Nếu mặc kệ cậu thì làm sao tôi biết được đáp án của cậu.” Sầm Lý hỏi cô: “Bây giờ tôi đã trả lời cậu rồi, cậu có thể trả lời lại tôi được chưa?”
Trì Dữu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, mặc dù lời anh nói ra rất rõ ràng, nhưng đầu óc cô vẫn còn choáng váng.

Cho nên cô chỉ có thể tiếp tục câu nói vừa rồi của anh, ngây ngốc trả lời: “Cậu vừa nói ba câu trả lời nào?”
“Một là cậu đồng ý với tôi, hai là cậu từ chối tôi, nói giữa chúng ta chỉ có thể là đồng nghiệp.”
Trì Dữu cụp mắt xuống.

Đồng ý thì cô không dám, có quá nhiều điều không chắc chắn, quá nhiều thứ không thể tưởng tượng được.

Từ chối…cô không buông bỏ được.

Cô bối rối đến nỗi đôi lông mày thanh tú sắp xoắn lại thành nút thắt vòng tay.

Sự im lặng của phụ nữ đôi khi cũng là câu trả lời, tùy vào cách hiểu của đàn ông.

Đó có thể là một sự từ chối trong thầm lặng, hoặc có thể là sự dung túng trá hình.

“Ba là,” Sầm Lý dừng lại, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý: “Tôi sẽ theo đuổi cậu, cho đến khi cậu cho tôi câu trả lời đầu tiên mới thôi.”
-

Trì Dữu không biết làm thế nào có thể vượt qua được tối nay.

Sầm Lý mời cô ăn tối, cô không quan tâm việc ăn nhiều buổi tối có béo hay không, cứ vùi đầu vào ăn, cô không biết nên làm gì hay nói gì khác hơn là ăn, chỉ một lát sau cô đã ăn hết sạch món ức bò hầm mà anh gọi cho cô.

Sau đó anh đưa cô về nhà, tẩy trang, tắm rửa, thay quần áo, sấy tóc, cô làm tất cả mọi thứ giống như một chiếc máy, trở về phòng tắt đèn, leo lên giường đi ngủ.

Nhưng cô không ngủ được, mắt mở thao láo đến nửa đêm, cho đến khi bụng phát ra tiếng.

Cô ăn quá no nên bị khó tiêu.

Trì Dữu ôm bụng vào phòng khách tìm hộp thuốc, tìm hồi lâu cũng không thấy, đành phải gõ cửa phòng Trì Thiến.

Trì Thiến bị đánh thức thấy rất khó chịu, cô mở cửa ra định mắng cho một trận nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của em gái mình, đôi mắt long lanh ngấn nước, còn đang đau khổ ôm bụng trông thật đáng thương, cô ấy không nỡ trách cứ, vội vàng chạy đi tìm thuốc cho Trì Dữu.

Thuốc không có tác dụng nhanh nên Trì Thiến yêu cầu cô ngủ lại trong phòng cô ấy phòng trường hợp khẩn cấp.

Trì Thiến tắt đèn đắp chăn cho Trì Dữu, nằm ở một bên vừa xoa bụng vừa mắng cô.

“Hồi nhỏ bố mẹ bỏ đói em hay sao? Không cho em ăn ngon để em ăn thành ra như vậy, nửa đêm còn ăn nhiều, ban ngày không thể ăn sao? Em có biết chết vì no thì bảo hiểm sẽ không chi trả cho em không?”

“...”
Cô thật sự không biết.

Trì Thiến: “Buổi tối em ăn gì?”
Trì Dữu yếu ớt nói: “..Ức bò hầm.”

“Em đi ăn với ai, cũng không biết nhắc nhở em nên ăn ít đi sao.”
Trì Dữu mím môi, giải thích: “Cậu ấy không biết sức ăn của em, làm sao trách được?”
Hơn nữa dù cô có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, là một người đàn ông có học thức, anh cũng không thể nói thẳng ra.

Cả hai đều từ cùng một mẹ sinh ra, Trì Thiến nhận ra ngay lập tức có điều gì đó không ổn.

“Trì Dữu, nói thật cho chị biết, em đi ăn với ai? Có phải đối tượng tán tỉnh em không?”
Trì Dữu nói nhỏ: “Không phải.”

“Chỉ cần cho chị biết có phải là đàn ông hay không.”

Trì Dữu không nói.

“Chị biết rồi.” Trì Thiến khịt mũi: “Chị còn đang thắc mắc tại sao gần đây em lại đa sầu đa cảm giống như Lâm Đại Ngọc*, hóa ra là đang yêu. Nói đi, người đàn ông đó đến từ đâu? Là người cùng công ty sao? Có thể so được với ánh trăng sáng của em không?”

*Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
“...”
Trì Dữu im lặng, Trì Thiến nhéo bụng cô: “Nói đi.”
“Đừng nhéo.” Trì Dữu hất bàn tay không trung thực của chị mình ra, nhỏ giọng nói: “...Không phải người khác, chính là nam thần(2) của em.”

Trì Thiến sững người một lúc, rồi hét lớn bất chấp việc đang ở trên giường.

Trì Dữu: “Chị làm em sợ muốn chết đấy!”

Trì Thiến ngay lập tức bật dậy khỏi giường, bật đèn ngủ và nhìn Trì Dữu với đôi mắt sáng ngời.

“Em đi ăn ức bò hầm với nam thần của em sao?”
“Ừ.”

“Là em rủ cậu ấy đi sao? Hay cậu ấy chủ động rủ em đi chơi?”
Trì Dữu hơi mông lung: “...Là cậu ấy rủ em.”
“Ôi…”
Trì Thiến lập tức hưng phấn che miệng, cho dù không nhìn thấy khóe miệng của cô ấy đang cong lên, nhưng từ đôi mắt híp lại và hai bên vai run lên cũng có thể đoán được cô ấy đang cười ngoác miệng đến cỡ nào.

Trì Thiến giơ ngón cái lên: “...Em gái, giỏi lắm!”

“...”
“Ai nói phim thần tượng đều là giả, đây không phải là ví dụ sẵn có sao, yên tâm đi, ngày em kết hôn với nam thần, chị nhất định sẽ mừng em một phong bao lì xì thật lớn!”

“Yêu thầm đã trở thành sự thật rồi.” Trì Thiến ghen tị thở dài: “Thật là tốt quá, nếu hồi chị đi học mà các bạn nam trong lớp đẹp trai hơn, có lẽ chị cũng có thể gặp được chuyện tốt như vậy.”

Trì Dữu mở miệng, nhưng cô không biết làm thế nào để giải thích với Trì Thiến rằng mối quan hệ giữa cô và Sầm Lý không như cô ấy nghĩ.

Sầm Lý hoàn toàn không nhớ rằng hai bọn họ là bạn học cấp ba, cho đến nay, mối quan hệ giữa hai người chỉ là những đồng nghiệp bình thường, cả hai không biết gì về nhau, Trì Dữu cũng không dám manh động.

Hơn nữa, cô cũng không biết Sầm Lý muốn chơi trò đại mạo hiểm này đến lúc nào, và liệu cô có thể chịu đựng được hay không.

Trì Thiến không biết được những suy nghĩ trong lòng cô, cô ấy nói: “Nếu đã như vậy thì hãy giao nhiệm vụ trở về quê cho chị. Dù sao chị vẫn có thể tiếp tục tỏa sáng dù là ở quê nhà, nếu là em thì chưa chắc đã suôn sẻ như vậy được.”
“Cái gì?” Trì Dữu lập tức phản đối: “Không được, chị không thể từ chức, nếu như chị từ chức thì Viên Áng…”
“Tại sao không? Dù sao gần đây Viên Áng cũng thờ ơ với chị, ai biết được anh ấy có đứng núi này trông núi nọ hay không.” Vừa nghe thấy cô nhắc tới Viên Áng, Trì Thiến lập tức cắt ngang, bĩu môi: “Em đừng quản chuyện của chị nữa, mau tranh thủ nắm bắt lấy nam thần của em càng sớm càng tốt.”
Không được.

Tuyệt đối không được.

Kế hoạch cầu hôn đều đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu chị cô trở về nhà, thì Viên Áng phải làm sao bây giờ.

Trì Dữu vội vàng nói: “Nhưng em đã nói với sếp rằng em muốn từ chức, chờ sau khi hạng mục hoàn thành, một tháng sau em sẽ rời đi.”
“Một tháng?” Trì Thiến kinh ngạc: “Em có thể tán tỉnh nam thần của em chỉ trong một tháng hay sao?”
Cô ấy dừng lại, sau đó hỏi tiếp: “Không đúng, nam thần của em có biết chuyện em muốn nghỉ việc không?”

Trì Dữu nói thật: “Cậu ấy chưa biết.”
Cô cảm thấy không cần phải nói cho anh biết, dù sao bây giờ bọn họ cũng chỉ là đồng nghiệp, không tính là bạn bè.

Vẻ mặt của Trì Thiến trở nên phức tạp: “Em không định vui đùa xong thì chạy trốn chứ? Tại sao trước kia chị không biết em lại là một cô gái xấu xa như vậy nhỉ.”
“Trời ơi, em cũng không biết phải nói như thế nào nữa.” Trì Dữu không biết nên nói gì, đành nằm xuống, trùm chăn kín đầu: “Em đi ngủ đây.”
Trì Thiến vỗ nhẹ vào chăn.

“Em gái, chị nói cho em biết, xấu xa mãi mãi là xấu xa, em coi tình cảm của mình như một trò chơi, sớm muộn gì cũng sẽ bị chơi lại, em hiểu không?”

Người nằm dưới chăn không nói gì.

Thấy cô giả vờ ngủ, Trì Thiến thở dài, biết cô có suy nghĩ riêng nên chuyển chủ đề: “Bụng đã đỡ hơn chưa? Có muốn chị xoa cho không?”

Trì Dữu: “Không cần nữa, chị cũng đi ngủ đi.”
“Ôi, có nam thần nấu thịt bò cho, em không cần người chị này nữa rồi.” Trì Thiến trêu chọc: “Khi nào em ngủ chung giường với nam thần, em cũng có thể làm nũng kêu cậu ấy xoa cho em.”
“...”

Tay của nam thần chính là dùng để gõ những con số giá trị, làm sao có thể để dùng vào những việc vớ vẩn như thế này!

Trì Dữu nằm trong chăn tức giận cắn môi, mặc dù trong lòng phủ nhận, nhưng trong đầu cô lại không tự chủ được mà tưởng tượng ra một hình ảnh nào đó.

-

Bởi vì ăn quá nhiều mà Trì Dữu thức đến nửa đêm, hôm sau đi làm không có năng lượng, cô ngây người ngồi trên ghế, bản vẽ trên màn hình máy tính để cả nửa ngày vẫn không có tiến triển gì thêm, tay cũng không có sức lực cầm bút.

Buổi trưa, Mạnh Tuyền rủ cô đi ăn cơm, nhưng cô không đi, quyết định nằm trên bàn đánh một giấc ngon lành.

Mạnh Tuyền nói hay để cô ấy giúp cô mang cơm lên, nhưng cô nói không cần.

Văn phòng vào buổi trưa rất yên tĩnh, Trì Dữu nhắm mắt lại, mặc dù cô không ngủ, nhưng cơ thể được thư giãn tạm thời nên cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói rất nhỏ xung quanh.

Nghe có vẻ như là một chiếc túi nhựa, rồi có một thứ gì đó được đặt nhẹ nhàng lên bàn cô.

Mạnh Tuyền đã ăn xong rồi sao?

Cô mở mắt ra, đang định nói lời cảm ơn, lại phát hiện người đứng trước mặt mình không phải là Mạnh Tuyền.

Người đó là Sầm Lý.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, khiến khuôn mặt trắng bệch như ngọc.

Trì Dữu ngơ ngác: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi nghe đồng nghiệp của cậu nói rằng cậu không được khỏe, tôi mang vài thứ đến đây.”
Trì Dữu liếc mắt nhìn túi đồ, trong đó có thức ăn và một số loại thuốc thường dùng.

Cô thì thầm: “Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Sầm Lý hỏi: “Cậu đã đo nhiệt độ chưa?”
“Chưa.”
“Có nhiệt kế ở đây không?”
Trì Dữu lắc đầu.

Cô biết mình không sốt nên không cần cặp nhiệt độ.

Đột nhiên Sầm Lý chống tay vào góc bàn, khom người nghiêng về phía cô.

Cô đang ngồi, còn anh thì đứng, vốn dĩ cô định ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lúc này anh đang cúi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau, Trì Dữu mở to mắt, lưng cứng đờ, hơi ngẩn người khi nhìn thấy khuôn mặt của anh.

Sầm Lý lịch sự hỏi cô: “Tôi có thể sờ trán cậu được không?”
“Hả?” Dù biết bản thân không sốt, nhưng Trì Dữu vẫn ích kỷ gật đầu: “Được.”

Sau đó, một bàn tay to lớn, ngón tay thon dài, mang theo chút hơi lạnh chạm vào trán cô.

Có vẻ như ngay cả tay của anh cũng có một mùi thơm mát dễ chịu.

Trì Dữu mím môi, rõ ràng cô không bị sốt, nhưng nhiệt độ trên má lại lặng lẽ tăng lên.

“Không sốt.”
Sầm Lý rút tay về, giọng nói trở nên dịu dàng hơn một chút, giống như giọng nói thường dùng khi trò chuyện với một bệnh nhân yếu ớt.

“Nhưng chiều tôi sẽ xin nghỉ, để tôi lái xe đưa cậu đến bệnh viện.”

Trì Dữu vội vàng xua tay: “Không cần đâu, quá phiền phức cho cậu rồi.”

Sầm Lý nói: “Không phiền.”

Cô hơi sửng sốt, không dám nghĩ nhiều thêm, nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu xin nghỉ việc riêng thì sẽ bị trừ lương.”
…Dù trong tương lai anh sẽ là giám đốc Sầm.

Đối mặt với sự lo lắng của cô, Sầm Lý nhếch môi, thấp giọng nói: “Nếu theo đuổi một cô gái mà còn tiếc chút ít tiền lương đó, thì tôi cũng quá keo kiệt rồi.”
Cô lại mất cảnh giác, nhiệt độ cơ thể tăng lên thay vì hạ xuống, không biết phải nói gì.

Cô không nói, Sầm Lý cẩn thận hỏi: “Cậu sợ làm phiền tôi, hay là không muốn tôi đưa cậu đến đó? Nếu là vế sau thì tôi sẽ không đưa đi nữa.”
Trì Dữu hơi chần chừ nói: “...Không phải tôi không muốn.”
“Vậy tôi về văn phòng xin nghỉ phép, cậu chờ một chút.”
Anh nói xong rồi rời đi.

Trì Dữu đau khổ nhắm mắt lại, trong lòng gào thét.

Nam thần ơi, đừng trêu đùa cô nữa.

Lực sát thương của anh khiến cô không thể chống đỡ được.

“Sầm Lý.” Cô đột nhiên ngăn anh lại.

Sầm Lý quay đầu nhìn cô.

Trì Dữu nhìn anh, không biết là do cô bị bệnh khiến đầu óc không được minh mẫn, hay là do anh đứng trước mặt cô khiến cô không được tỉnh táo.

Cô nhớ tới lời Mạnh Tuyền nói.

Chỉ là một giấc mơ thôi, dù sao cô cũng sẽ không đau khổ.

Cô không muốn khiến bản thân phải hối hận.

Người đàn ông trước mặt cô chính là vầng trăng mà cô chỉ có thể ngưỡng mộ khi còn là học sinh, là ánh trăng sáng rực rỡ cả một thời thanh xuân của cô, không cần biết anh có thực sự thích cô hay không, lời tỏ tình của anh thực ra chỉ là một trò chơi đại mạo hiểm, hay là một trò đùa cũng không sao.

Còn một tháng nữa là cô sẽ rời đi rồi, cô không muốn lãng phí thời gian vào mấy trò như đưa đẩy qua lại, đuổi bắt vờn nhau hay lạt mềm buộc chặt, chỉ để hưởng thụ cái gọi là “theo đuổi” của anh.

Cô không muốn mập mờ, không muốn một mối quan hệ không rõ ràng.

Ở độ tuổi mà anh không biết, cô đã thích anh rồi, sao bây giờ còn phải lãng phí thời gian?

Cơ hội ở ngay trước mắt, đối với anh mà nói, cô thật sự có quá nhiều tiếc nuối thời thanh xuân.

Thật đáng tiếc, cô thích anh ba năm, cuối cùng vẫn trở thành người xa lạ.

Đáng tiếc cô không bao giờ có được anh.

Một chuyện tốt cả đời người khác cũng không gặp được, sao cô lại không mau chóng nắm lấy cơ hội này?
Nói cô thừa lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng được, bốc đồng lỗ mãng cũng không sao, dù sao cô cũng muốn tùy hứng một lần.

Cô sẽ vấy bẩn ánh trăng ấy.

Khi cô từ chức, có lẽ anh cũng đã chơi đại mạo hiểm đến chán rồi, và sau khi cô bù đắp được những tiếc nuối trong lòng mình, cả hai sẽ đường ai nấy đi.

Trì Dữu cảm thấy rất căng thẳng, tim đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, và nói ra những lời táo bạo nhất về tình cảm trong đời cô.

“Chúng ta yêu nhau đi.”

(1): tên gốc là bạch nguyệt quang. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, từ này ám chỉ người mình ái mộ nhưng không thể ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại quá xa vời để với tới. Là niềm khao khát, là người yêu sâu đậm nhưng không bao giờ có được.

(2): từ này trong từ ngôn tình Trung Quốc ám chỉ những chàng trai đẹp đẽ, giỏi giang, từ vóc dáng đến phong cách đều toát lên sự hào hoa phong nhã, dễ tạo ấn tượng, sức hút đối với các cô gái.

Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play