《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Một giây trước, một
vài người đàn ông đang phàn nàn về tổ kỹ thuật, thì một giây sau họ đã xuất hiện.
Tào Tháo cũng không
nhanh đến như vậy.
Những người cùng
bàn trong nhất thời không nói nên lời.
Đầu tiên thật sự có
chút không quen.
Thứ hai là Sầm Lý
được biết đến là một người tài giỏi nổi tiếng trong khắp cả công ty, tính cách
của anh ít nói và lạnh lùng, điều này thực sự khiến mọi người không biết nên làm thế nào để có thể
tiếp cận anh.
Anh quả thật có ngoại
hình vô cùng đẹp. Là một người đàn ông anh tuấn và dịu dàng, với vẻ ngoài thu
hút, mí mắt mỏng, lông mày sâu, mí mắt màu hồng đào hiện lên vẻ đa tình, nhưng
anh là người lạnh lùng, tinh tế và lý trí. Những bộ đồ đen trắng tối màu đơn giản
cũng có thể tôn lên vẻ cao quý của anh, hơn nữa anh xuất thân từ trường đại học
hàng đầu, và được chỉ định quản lý công ty Phong Thụ Lý trong tương lai.
Khuôn mặt xuất sắc,
trình độ học vấn cao, còn là một thiên tài kỹ thuật giỏi, chỉ cần ba điểm này thôi đã đủ khiến những
người không biết đến anh cũng phải nể phục.
Cho dù anh có ưu tú
đến đâu, trong cuộc sống thực tế những cô gái cũng không thể mơ mộng như trong
phim thần tượng, mà xông lên tiếp cận anh để trở thành nữ thần rồi có thể xem
những người xung quanh không khác gì một con chó.
Những đồng nghiệp
trong công ty đang chịu nhiều áp lực về tâm lý, hầu hết mọi người điều kiêng dè
Sầm Lý, hơn là nhiệt tình vây lấy một tảng băng lạnh lùng giống như anh. Một số cô gái thậm
chí còn nghĩ theo một tiêu chuẩn kép, nếu những kẻ ăn chơi trác táng ngoài kia
là Sầm Lý, dường như ai cũng sẽ không thể chấp nhận được điều đó.
Vào thời điểm đó,
Trì Dữu không phải là cô gái duy nhất trong công ty, còn có các đồng nghiệp nữ
khác trong tổ kỹ thuật, nhưng anh hết lần này đến lần khác vẫn cố ý chọn Trì Dữu.
…Nghĩ về cảnh tượng
đó, có lẽ sẽ có người cảm thấy khá là ghen tị với Trì Dữu.
Ánh mắt của những
người trong bàn liên tục đảo qua đảo lại trên người Sầm Lý và Trì Dữu.
Ban đầu Mạnh Tuyền
có chút tức giận, khi đối mặt với Sầm Lý gần như mất bình tĩnh, cô ấy biết rõ
Trì Dữu, cho nên những điều này bây giờ càng khiến cô ấy tò mò hơn, cô ấy lén
lút đá chân Trì Dữu dưới gầm bàn.
“Được, tôi sẽ ăn
nhanh một chút.”
Đối mặt với ánh mắt
dòm ngó của mọi người, Trì Dữu chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.
Dù sao đi nữa, anh
cũng là người mà cô âm thầm thích suốt ba năm qua, cho nên cô cũng không thể ở
trước mặt mọi người mà làm mất mặt anh được.
Sau khi nhận được
câu trả lời từ cô, Sầm Lý cũng không làm phiền cô dùng bữa nữa mà trực tiếp đi
ra ngoài.
Anh ở lại chưa đầy
một phút, từ đầu đến cuối cũng không để mắt đến bất kì ai có mặt trên bàn này
ngoại trừ Trì Dữu, thậm chí anh không nói chuyện xã giao với các đồng nghiệp, cứ
như rằng không có người khác tồn tại vậy.
Chính vì vậy, mà mọi
người trong bàn có cảm giác như mình đang bị xem như là không khí. Sau khi Sầm Lý rời
đi, Trì Dữu không quan tâm gì đến hình tượng của mình mà ăn một miếng to vào miệng,
bây giờ không còn ai có thể đặt câu hỏi cho cô nữa, bởi hai má của cô đang phồng
lên vì chứa đầy thức ăn.
Mạnh Tuyền im lặng
nhìn cô, có chút không nói nên lời: “Cậu ăn từ từ thôi, định ăn đến nghẹn chết
à.”
Lâm Sơ Phàm đưa mắt
nhìn theo Sầm Lý đang rời khỏi phòng ăn, rồi lại đảo mắt nhìn sang Trì Dữu đang
ăn, khóe môi dần dần hạ xuống, bàn tay đang cầm chén đĩa cũng vô thức siết chặt
lại.
Một giây trước, cô ấy
còn đang nói về những gì xảy ra vào ngày hôm đó như một trò đùa vô trách nhiệm
của Sầm Lý, thì giây tiếp theo thì liền bị Sầm Lý đến vả vào mặt.
Trì Dữu chú ý tới
ánh mắt của Lâm Sơ Phàm, mím chặt môi không nói lời nào, mà tiếp tục cúi đầu
chuyên tâm dùng bữa.
Bây giờ cô cảm thấy
có chút rối bời, nhưng cũng có chút tự
mãn xấu xa không biết từ đâu ra.
Thật ra, đối với
Lâm Sơ Phàm cô lại có ấn tượng vô cùng tốt, mà Lâm Sơ Phàm đối với cô dường như
cũng không có ác ý gì.
Nhưng Trì Dữu không
ngu ngốc, bởi vì có lẽ rằng Lâm Sơ Phàm đã từng có những suy nghĩ mơ mộng về
anh. Trong ba năm học cấp
ba, cô đặc biệt chú ý đến nhất cử nhất động của những người khác giới xung
quanh Sầm Lý, cô ấy muốn tiếp cận anh, dường như còn có tình cảm với anh nữa.
Nhưng cô không cảm
thấy ghét cô ấy, càng không muốn bản thân mình trở thành tình địch trong mắt cô
ấy, cô chẳng qua chỉ là… thích Sầm Lý quá nhiều.
Lâm Sơ Phàm học
cùng lớp với Sầm Lý, không chỉ có thành tích học tập xuất sắc như anh, mà mỗi
khi bảng điểm được công bố tên của cô ấy và anh lúc nào cũng rất gần nhau, mỗi
ngày cô ấy điều có thể ngồi cùng lớp với anh, cùng nghe giảng và ngắm nhìn anh.
Nhưng còn Trì Dữu,
mỗi khi muốn gặp anh, cô điều phải đi qua một hành lang dài.
Cô cảm thấy rất hâm
mộ cô ấy, thậm chí còn có chút xíu ghen tị.
Vì vậy mà kết quả
là trong ba năm qua, cô đơn một mình, buồn vui hay tức giận cũng một mình, giống
như một màn diễn chỉ có một mình Trì Dữu.
Nhưng cô cảm thấy,
có lẽ Lâm Sơ Phàm thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi.
Trong suốt ba năm học
cấp ba, nam thần trong tim cô đều nhắm mắt làm ngơ cô. Sau khi gặp lại nhau ở
công ty, anh còn không nhớ rõ cô là ai, thì làm sao có thể vô duyên vô cớ mà liếc
mắt nhìn cô được cơ chứ.
Cô đã 25 tuổi rồi,
không phải là một đứa trẻ mới 15 tuổi nữa, sẽ không tiếp tục mơ mộng hão huyền.
…
Trước cửa nhà ăn
nhiều người ra vào tấp nập, Trì Dữu phát hiện Sầm Lý thật sự đang đứng chờ cô.
Anh đứng vào một
góc, vừa đứng chờ cô vừa bấm điện thoại để giết thời gian, xung quanh tương đối
yên tĩnh, dáng người anh cũng cao lớn trầm lặng.
Nhìn thấy bóng người
cao gầy đó đang đứng chờ mình, trái tim của Trì Dữu bất giác đập nhanh đến mức
khó kiểm soát được.
Ai lại nghĩ rằng sẽ
có một ngày nam thần sẽ đứng đợi cô chứ.
“À, tôi… Tôi đến rồi.”
Trì Dữu đã cố gắng
hết sức để làm cho giọng của mình nghe bình thường, nhưng vẻ lúng túng của cô vẫn
khó có thể che giấu.
Cô có chút nản
lòng.
Tại sao mình lại
không thể bình tĩnh một chút chứ?
Sầm Lý ngẩng đầu
lên đưa mắt rời khỏi màn hình điện thoại, anh nhìn thấy cô đang đứng đó cách
mình chừng một mét.
Anh cất điện thoại
vào và đưa chai nước đang cầm trên tay cho cô.
“Không biết cậu
thích uống cái gì, nên tôi mua một chai nước.”
Trì Dữu vội vàng
nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng nhận lấy chai nước, vốn dĩ cô định sẽ đem chai
nước này về nhà cất giữ như một món đồ quý giá, nhưng lại nghĩ nếu như bây giờ
cô không uống thì anh có cảm thấy mình không nể mặt sẽ không nể mặt anh ấy
không? Sợ rằng anh sẽ không vui, nên cô vội mở nắp chai hớp lấy một ngụm.
Anh tìm cô rốt cuộc
là muốn nói gì đây?
Nếu là vấn đề công
việc thì có thể trực tiếp nói với cô ở công ty, hoặc có thể bàn bạc thông qua
cuộc họp, không cần thiết phải tốn nhiều thời gian quý báu của buổi trưa như vậy,
dù sao thì thời gian ăn và nghỉ trưa luôn được ưu tiên để nghỉ ngơi, vì họ đều
phải đối mặt với máy vi tính cả ngày trời rồi.
Chẳng lẽ là chuyện
riêng sao?
Nhưng giữa họ không
có bất kỳ chuyện riêng nào cả, nếu giữa họ có nói chuyện gì, thì đó chỉ là những
vấn đề về việc xây dựng nhóm, ngoài ra những lời về chuyện tình cảm mà anh đã
nói, chỉ là hình phạt mà anh đã thua trong trò chơi mà thôi.
Vậy thì là lời xin
lỗi? Hay anh muốn giải thích với cô rằng những gì anh nói hôm đó chỉ là một trò
đùa?
Trì Dữu nắm chặt lấy
chai nước trên tay, đôi mắt trong veo lặng lẽ rủ xuống.
Chỉ trong vài giây
ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng giữa lúc đầu óc cô đang tràn ngập những
suy nghĩ ấy, Sầm Lý đột nhiên nói: “Xin lỗi, đột nhiên tôi có một số công việc
cần giải quyết, tôi phải quay về bộ phận trước.”
“…”
Trì Dữu đứng ngơ ngẩn
người, trong lòng có chút rối bời, vội vàng tiến lên một bước, dịu dàng nói: “Ừ,
vậy cậu mau đi đi.”
Công việc của anh tất
nhiên vẫn quan trọng, hơn là lãng phí thời gian để ở đây với những người đồng
nghiệp mà anh không biết rõ.
Trì Dữu hiểu rằng
anh đang có công việc cần phải giải quyết, nhưng sâu trong lòng cô vẫn đọng một
chút cảm xúc thất vọng mơ hồ nào đó.
Nhưng Sầm Lý không
trực tiếp rời đi như cô đã nghĩ, mà quay sang hỏi cô: “Hôm nay, sau khi tan làm
cậu sẽ về nhà bằng tàu điện ngầm sao?”
Trì Dữu gật đầu: “Ừ.”
Bình thường lúc nào
khi tan làm về cô cũng đi tàu điện ngầm, chỉ thỉnh thoảng chị gái đến đón thì
cô mới đi xe.
“Vậy hôm nay, tôi
đưa cậu về có được không?”
Trì Dữu sững sờ một
lúc.
Anh muốn đưa cô về
nhà sao?
Tại sao chứ?
Đối mặt với lòng tốt
có chút đột ngột này của anh, khiến Trì Dữu hơi bối rối, càng lúc càng lúng
túng không biết phải làm sao.
“Nhưng hôm nay tôi
phải tăng ca, không biết mấy giờ mới có thể về…”
“Tôi cũng tăng ca
mà.” Sầm Lý giọng nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi tan làm muộn hơn cậu, cậu cứ về trước.
Còn nếu tôi tan làm sớm hơn cậu, tôi sẽ đợi cậu.”
Trì Dữu hơi bĩu môi
hỏi: “Vậy còn chuyện cậu muốn nói với tôi, chẳng lẽ đợi sau khi tam làm sao?”
Sầm Lý trả lời:
“Đúng vậy, có được không?”
Thật ra, nếu chỉ là
một lời xin lỗi hoặc một câu giải thích, thì chỉ cần nói trong vài phút, nói ở
đây là được, không nhất thiết phải đợi đến khi tan làm.
Hay là anh đang sợ
rằng cô biết được sự thật về lời ‘tỏ tình’ của anh rồi thì sẽ không buông tha
cho anh?
Thật ra cô không phải
một người suốt ngày thích quấn lấy anh, không thích làm phức tạp quá mọi chuyện
lên, càng không thích tỏ ra thái độ ương bướng.
Trên thực tế, ngay
bây giờ cô có thể trực tiếp nói với anh rằng ngày hôm đó mình đã nghe được cuộc
nói chuyện của anh và Vương Khải Ninh, cô cũng không ngại nói ra. Ngược lại là
anh, vốn dĩ cũng có thể hoàn toàn coi như chuyện này chưa từng xảy ra, không cần
ở đây lãng phí thời gian để đưa cô về.
Nhưng cô lại không
muốn nói, cô muốn kéo dài lần ‘tỏ tình’ này lâu hơn một chút, không muốn vội giải
thích rõ ràng, cũng không để quá khứ đẹp đẽ trong mắt cô trôi qua nhanh chóng
như vậy.
“Vậy cũng được.”
Cô muốn kéo dài mộng
mơ không có thật này thêm một chút nữa…
Suốt cả buổi chiều,
hiệu quả làm việc của Trì Dữu có chút không được ổn định.
Cô muốn nhanh chóng
hoàn thành xong công việc của mình, nhưng lại sợ mình sẽ tan làm sớm hơn Sầm
Lý, vì anh đã nói nếu cô tan làm trước thì có thể về nhà trước, như vậy cô ở lại
đợi anh thì chẳng phải là cố ý rồi sao.
Làm việc chậm lại một
chút, cô lại lo lắng sẽ để Sầm Lý phải chờ lâu.
Các nhân viên ở
công ty Phong Thụ Lý sẽ có phần mềm liên lạc nội bộ đặc biệt, điều mà Trì Dữu
lo lắng nhất chính là lúc chuẩn bị tan làm thì tin nhắn bắt đầu liên tiếp được
gửi đến, inh ỏi réo gọi.
Không lâu, sau khi
cô gửi bản kế hoạch đi, một lúc sau bên bộ phận mô hình liền gửi lại một tin nhắn,
khoanh tròn một số vị trí trong ảnh của cô và nói với cô rằng không được có những
điểm này.
Cho đến bây giờ, cô
và bộ phận mô hình đang làm việc với nhau khá thuận lợi, ngoại trừ các cuộc họp
ra thì họ chỉ liên lạc với nhau thông qua tin nhắn.
Trì Dữu cố gắng nhấn
vào bàn phím, có chút không cam tâm mà trả lời: “Được rồi, tôi sẽ đổi.”
Sau đó cô gục xuống
bàn và im lặng.
Một lúc sau, thông
báo tin nhắn vang lên liên tục như một hồi chuông báo tử.
Trì Dữu tuyệt vọng
ngẩng đầu lên, dùng chuột nhấp vào tin nhắn, nhưng chợt phát hiện ra rằng tin
nhắn này không phải do người bên bộ phận mô hình gửi.
Tin nhắn đến từ một
hình đại diện kỳ lạ trong một nhóm chung của nhóm dự án trò chơi.
Bộ phận kỹ thuật –
Sầm Lý: “Cậu tan làm chưa?”
Trì Dữu nhanh chóng
thẳng lưng như cá chép, gấp gáp sắp xếp công việc của mình, hoàn thành việc trả
lời tin nhắn và email trong thời gian ngắn nhất. Sau đó, nhét cuốn sổ vào túi,
thu dọn bàn làm việc, đưa mắt nhìn đồng hồ và sau đó rời đi.
Bộ phận khoa học và
công nghệ vẫn chưa hết bận rộn, bên trong những tòa nhà kính cao chót vót, ánh
đèn của những văn phòng còn sáng hơn cả những vì sao thưa thớt trên bầu trời.
Trì Dữu đứng ngay ở
lối ra vào công ty, chờ Sầm Lý lái xe ra khỏi tầng hầm.
Chiếc xe ô tô màu
đen từ trong bóng tối đang chạy về phía cô, đôi đèn xe nhấp nháy như nhắc nhở
cô lên xe.
Trì Dữu hít lấy một
hơi thật sâu, sau đó mở cửa lên xe.
Việc đầu tiên sau
khi lên xe đó chính là thắt dây an toàn, tiếp đó cô để hai đầu gối kề sát nhau
và lấy cặp để lên, tư thế ngồi này đúng nhưng quả thật hơi cứng nhắc, đây là tư
thế ngồi quen thuộc khi thi bằng lái xe.
“…”
Bây giờ cô có nên
nói cho anh biết nhà cô ở đâu không?
“Mười giờ rưỡi rồi.”
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Sầm Lý đã liếc nhìn đồng hồ trên màn hình ô tô,
sau đó hỏi cô: “Cậu thấy đói không?”
Ăn đêm như vậy sẽ
béo lên mất.
Trì Dữu lẩm bẩm
trong lòng, nhưng ngoài miệng cô vẫn trả lời thành thật: “Có một chút.”
“Vậy chúng ta đi ăn
chút gì đó.”
Trì Dữu sửng sốt vội
vàng hỏi: “Vậy sau khi, ăn tối xong cậu sẽ đi tôi về sao?”
“Ừ.”
“Nhưng muộn quá rồi,
như vậy có ổn không?” Cô có chút nghi hoặc nói: “Như vậy thì cậu về đến nhà sẽ
muộn lắm đó.”
“Không sao, tôi đưa
cậu đi ăn gì đó trước, cũng muộn rồi.” Sầm Lý điều khiển xe lùi lại một chút,
sau đó quay đầu xe.
“Còn tốt hơn là để
cậu ôm bụng đói mà về nhà.”
Trì Dữu chỉ im lặng.
Không biết có phải
do cô suy nghĩ nhiều hay không, nhưng tình huống này luôn có cảm giác có điểm
gì đó không đúng lắm?
Người này thật sự
là Sầm Lý sao? Cô không dám chắc chắn, càng không dám xác định.
Khi họ đến chỗ ăn tối,
Sầm Lý phải lái xe vào bãi đỗ xe nên bảo cô xuống xe trước.
Tuy là nửa đêm,
nhưng các quán ăn đêm vẫn rất nhộn nhịp, nhiều cửa hàng bày đèn, kê bàn ghế bên
ngoài. Có thể nói những nơi thế này lại chính là nơi trú ẩn của những người ban
ngày bận rộn, về đêm lại đến ngồi đây để tạm quên đi muộn phiền.
Mùi thơm của những
món ăn đêm biến thành làn khói thơm lừng phảng phất trong không khí.
Trì Dữu nắm chặt dây đeo túi xách, từng bước đi bên cạnh Sầm Lý.
Dù sao cũng không
nên đi quá gần anh, thật ra giữa họ cũng không gọi là quá thân thiết.
Nghĩ đến đây, Trì Dữu
lặng lẽ nép sang một bên, cẩn thận để lại một khoảng cách vừa đủ cho anh.
Lúc này Sầm Lý đột
nhiên gọi cô: “Trì Dữu.”
“Hả?”
“Cậu không cần phải
giữ khoảng cách với tôi như vậy.” Anh quay sang Trì Dữu, cúi đầu nhìn cô, giọng
điệu điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ không bởi vì chuyện ngày hôm đó mà tức giận với cậu,
càng không tùy tiện chạm vào cậu.”
Trì Dữu sững sờ.
“Ngày hôm đó xảy ra
chuyện gì sao?”
Sầm Lý cau mày, đưa
mắt nhìn cô giọng điệu trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Cậu quên
rồi sao? Hay lúc đó cậu giả vờ không nghe thấy gì, hay thật ra đó là cách cậu từ
chối tôi?”
Trì Dữu càng nghe
càng không hiểu: “Tôi quên cái gì chứ?”
Sầm Lý kiên nhẫn lặp
lại những gì anh đã nói ngày hôm đó thêm lần nữa.
“Tôi thích cậu.”
Giọng anh rõ ràng
và sâu lắng, cách nói của anh bình tĩnh đến mức khiến cô khó tin.