《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
"Anh ấy bị sốt cao sao dì?"
"Đúng vậy!"
Thảo nào hai ngày nay không thấy mặt mũi đâu.
Vốn dĩ Trì Dữu còn tưởng đó là bởi vì lần
trước Sầm Lý bảo cô hãy suy nghĩ thật kỹ cho nên mới giống như Viên Áng, không
có bất cứ liên lạc nào với cô và để cô coa thời gian suy nghĩ.
Bây giờ tâm trạng của cô có chút mâu thuẫn với
nhau.
Lần này cô vội vã quay trở về Đồng Châu chủ
yếu là vì bệnh của bố. Dù sao thì cũng không có chàng trai nào có thể quan
trọng hơn cả bố của cô. C a l an t h a - T Y T
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới và không theo
suy tính của cô đó chính là Sầm Lý tới tận đây để tìm cô.
Một quan điểm về tình yêu mà cô luôn ủng hộ đó
là trong một mối quan hệ tình cảm, cô có thể yêu sâu đậm một người và thậm chí
cũng có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho đối phương nhưng trước khi thích
một người nào đó thì một điều quan trọng và cần thiết là cô phải yêu bản thân
mình trước. Không những vậy, tất cả những cảm xúc của bản thân thì cũng phải là
do bản thân quyết định, nó không thể bị chi phối bởi những người khác. Thậm chí
cũng không thể cảm thấy quá buồn vì một người.
Cô có thể bị những cảm xúc của người ấy ảnh
hưởng đến nhưng tuyệt nhiên không thể bị người ta chi phối.
Và đối với cô mà nói thì Sầm Lý có thể là một
trường hợp đặc biệt hơn tất cả.
"Dì à, cháu…"
Trì Dữu là một cô gái khá dịu dàng vì thế nếu
muốn thương lượng hay có bất kỳ yêu cầu nào với cô thì cần phải nhẹ nhàng không
được quá cứng rắn. Bởi vì giọng điệu của bác sĩ Khương cực kỳ ngọt ngào và nhẹ
nhàng tựa lông hồng vì thế Trì Dữu thực sự không có cách nào để từ chối bà ấy.
Bác sĩ Khương nhìn thấy biểu cảm khó xử và bối
rối trên mặt cô thì đột nhiên quay sang hỏi: "Sầm Lý khiến cháu tức giận
phải không?"
Trì Dữu liền phủ nhận trong vô thức: "À
không phải đâu ạ! Thực ra là cháu…"
Là bởi vì từ lúc bắt đầu, suy nghĩ của cô đã
quá đơn giản. Cô coi chuyện tình yêu này giống như một giấc mơ nhưng hình như
bây giờ cô không thể khống chế được giấc mơ ấy nữa. Cô sợ khi ở bên anh, cô lại
giẫm lên vết xe đổ từ cuộc tình trước nên đã quyết định dừng lại. "Cháu không cần phải đổ hết mọi lỗi lầm
lên bản thân mình. Sầm Lý là do dì sinh ra cho nên dì biết nó là đứa trẻ như
thế nào."
Bác sĩ Khương nói tiếp: "Từ lúc nhỏ, bố
của thằng bé đã quản rất nghiêm cho nên tính cách của thằng bé vẫn luôn không
hoạt bát, nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác. Sau này thì dì ly hôn với bố thằng
bé sau đó đưa nó về Đồng Châu sinh sống. Mấy năm nay, công việc ở bệnh viện của
dì thật sự rất bận, thậm chí cũng không có thời gian nói chuyện với thằng bé mà
nó cũng không hay nói chuyện với dì."
"Cho nên mấy ngày trước, khi dì hỏi tại
sao thằng bé lại đột nhiên quay về Đồng Châu thì nó nói là do làm bạn gái giận,
cô ấy nói muốn chia tay cho nên nó phải lập tức đến đây tìm cô ấy. Thấy thằng
bé đột nhiên xuất hiện trước mặt dì thì dì cảm thấy vô cùng bất ngờ và cũng
thấy vui. Tất nhiên không phải là dì đang cảm thấy vui trên nỗi đau của người
khác. Chỉ là dì cảm thấy cuối cùng thằng bé cũng đã nói cho dì nghe những
chuyện khiến nó buồn."
Suy cho cùng, điều mà ngăn cách giữa mẹ và con
chính là sự im lặng. Im lặng sẽ khiến cho mối quan hệ đó trở nên khó khăn dù có
thân thiết, ruột thịt như thế nào. Lúc học cấp ba, cũng là bởi vì áp lực học
hành cho nên Sầm Lý mới hút thuốc. Đối mặt với sự trách móc của giáo viên chủ
nhiệm và mẹ thì anh cũng không hề cãi lại hay giận dỗi mà chỉ nói đúng ba từ
"Con mệt quá!"
Bác sĩ Khương nói với Trì Dữu: "Cháu gái
à, mặc dù dì vẫn chưa hiểu rõ về cháu nhưng dì có thể nhìn ra cháu chắc chắn là
một cô gái vui vẻ. Trước khi trực tiếp gặp cháu như thế này thì dì cũng đã nhìn
thấy qua mặt cháu khi cháu và bố mẹ nói chuyện điện thoại. Thực sự thì sau khi
cùng cháu nói chuyện, vẻ mặt của hai người họ cũng tươi tỉnh hẳn lên."
Bây giờ hai chị em cũng đã trở về Đồng Châu vì
bệnh tình của bố. Nhìn gia đình bốn người bọn họ sống với nhau vô cùng vui vẻ
và đầy ắp tiếng cười thì bác sĩ Khương biết rằng mình đã đoán đúng.
Đây là một đứa trẻ được lớn lên trong một gia
đình đầy tình yêu thương.
Bác sĩ Khương nhìn cô gái trước mặt bằng một
ánh mắt âu yếm và đầy trìu mến.
"Bởi vì Sầm Lý là con trai của dì cho nên
dì không thể nào không giúp thằng bé nói những điều tốt đẹp về nó. Thật sự thì
thằng bé đang bị ốm khá nặng. Thậm chí hôm nay còn phải xử lý nhiều công việc
như thế cho nên không có thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng nếu thật sự thằng bé nhà
dì đã làm những chuyện khiến cháu không thể tha thứ cho nó thì cháu hãy hộ dì
đưa chìa khóa nhà cho y tá trực ban. Sau đó, y tá đó sẽ giúp dì mang cơm cho
Sầm Lý."
Vừa nói dứt câu thì có một y tá đến giục bác
sĩ Khương. Sau đó bà ấy quay lại trả lời được rồi nói với Trì Dữu: "Dù
cháu có đến chỗ Sầm Lý hay không thì dì vẫn phải nói câu cảm ơn với cháu."
Sau này nhất định phải sửa cái tật xấu chỉ cần
người ta nói nhẹ nhàng là đồng ý. Bởi vì cái thói này mà cô phải đồng ý nhận
lời của bác sĩ Khương.
Trì Dữu ôm hộp cơm trưa đứng cạnh trạm xe buýt
gần bệnh viện rồi đột nhiên ngước nhìn lên bầu trời và thở dài.
Nhưng dù sao thì cô cũng phải có trách nhiệm
trong việc này bởi vì cô đã nhận lời với bác sĩ Khương rồi. Thật là một người
dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác mà.
Cho nên người như cô ấy không thích hợp làm
kinh doanh mà chỉ thích hợp làm việc cho người khác.
Bây giờ chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh.
Mang cơm đến cho Sầm Lý xong sau đó đi luôn.
Để không làm chậm trễ thời gian, thay vì đứng
bắt xe buýt thì Trì Dữu quyết định lấy điện thoại di động ra để gọi taxi.
Trong khi cô đang cúi đầu xuống để gọi xe thì
khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới và dừng trước mặt.
Thậm chí còn bấm còi inh ỏi.
Trì Dữu lập tức nhìn lên để xem đó là ai thì
chợt nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang đậu trước mặt mình.
Những người khác đang đợi xe ở đó cũng vô thức
dán mắt vào chiếc xe này. Có vẻ như chiếc xe này rất đẹp mắt nên mới khiến họ
chăm chú nhìn đến như vậy.
Lúc này, cô có linh cảm không tốt lắm. Quả
nhiên, người bước xuống xe lại là Trần Hướng Bắc.
Cô biết ngay là anh ấy sẽ không dễ dàng gì mà
rời khỏi Đồng Châu.
Nhìn thấy người bước xuống xe là anh ấy vì vậy
Trì Dữu chỉ đứng yên bất động. Trần Hướng Bắc lập tức bước tới chỗ cô. Hôm nay
anh ấy mặc một chiếc áo khoác sẫm màu trông có vẻ nhẹ nhàng và cũng không vênh
váo như mọi ngày. Nhưng vì khí chất toát ra từ người của anh ấy cho nên trông
vẫn rất bảnh bao.
Sầm Lý cũng thích mặc những bộ đồ kiểu vậy.
Đơn giản nhưng vẫn thể hiện được con người anh. Không chỉ vậy, anh ấy cũng
thích mặc quần áo màu tối. Dù vậy thì cảm giác của cô với hai người này cũng
không hoàn toàn giống nhau dù Sầm Lý và Trần Hướng Bắc đều thích mặc quần áo
tối màu nhưng có vẻ như anh không phô trương mấy.
Trì Dữu lắc lắc đầu.
Không đúng. Đột nhiên cô lại mang hai người
này ra so sánh với nhau làm gì?
Trần Hướng Bắc không để ý tới ánh mắt của cô,
cũng không giải thích tại sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở đây mà chỉ
hỏi: "Đi đâu thế? Tôi đưa em đi."
"Không cần đâu." Trì Dữu từ chối một
cách thẳng thừng: "Tôi gọi xe là được rồi."
Dù bị từ chối như vậy nhưng Trần Hướng Bắc
cũng không cảm thấy bực bội mà liếc nhìn "hộp cơm" trong tay của Trì
Dữu.
"Đi mang cơm cho người khác à?" Trần
Hướng Bắc nói tiếp: "Lên xe đi! Tôi đưa em đến đó. Bảo đảm khi đến đó, cơm
vẫn còn nóng hổi."
Trì Dữu không nhịn được nói: "Hộp cơm này
có thể giữ nhiệt, hơn nữa tôi cũng không vội lắm cho nên cũng không cần phiền
anh lái xe nhanh như vậy để đưa tôi tới đó. Hơn nữa, xăng 98 lại còn rất
đắt."
Thấy cô nói vậy thì Trần Hướng Bắc đột nhiên
nở nụ cười: "Này, tiểu oan gia của tôi ơi! Bây giờ em còn hiểu về xe ô tô
nhiều như thế cơ à? Lại còn biết cần phải đổ xăng 98 nữa chứ!"
Cái giọng điệu này thật sự khiến người nghe
không thấy vui tẹo nào cho nên Trì Dữu liền cụp mắt xuống rồi nói: "Không
phải trước đây anh từng nói với tôi cái này rồi à? Mấy cái xe sang trọng và đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.