《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Nói thế nào đi chăng nữa thì câu hỏi này hơi kỳ quái.
Nó khiến người ta bối rối không biết anh đang hỏi với tư cách gì.
Điều phá vỡ sự im lặng chính là câu cảm thán của Vương Khải Ninh.
“Sầm Lý, đồ khốn nạn, tôi biết ngay là hôm nay cậu đi cùng cô ấy đến
khoa phụ sản mà! Nói trúng tim đen rồi mà còn dám lườm tôi!”
Hét xong, anh ta cảm thấy dòng thời gian không được đúng lắm: “Ơ không
đúng, từ lúc team building đến bây giờ chưa lâu, điều này không phù hợp với
sinh vật học.”
Những lời khó hiểu của Vương Khải Ninh khiến hai người không tham gia
team building không biết có chuyện gì đã xảy ra nên càng bối rối.
Chỉ duy nhất Trì Dữu hiểu nên đỏ mặt, không biết là cô đang tức giận
hay xấu hổ.
“Hôm nay tôi đã đến bệnh viện vì bị sốt! Còn nữa!” Trì Dữu lớn tiếng giải
thích với Vương Khải Ninh, sau đó liếc nhìn Sầm Lý: “Đây là anh rể của tôi, được
chứ?”
Vương Khải Ninh: “Hả? Không phải là đi khoa phụ sản sao?” Sau đó anh ta
quay sang nhìn Viên Áng: “Đây là anh rể của cô sao?”
Viên Áng gật đầu, dở khóc dở cười: “Xin chào, lần trước tôi đến đón Trì
Dữu chưa kịp giới thiệu, thật ngại quá.”
Điều này thật tốt, sự hiểu lầm đã được làm rõ, mọi người đều hướng ánh mắt về
phía Sầm Lý như một lẽ đương nhiên.
Mặc dù chủ tịch Hàng không biết tình hình cụ thể, nhưng chắc anh ấy
cũng đoán được điều gì đó, nhếch mép cười và nhìn anh bằng đôi mắt cáo.
Vương Khải Ninh giật khóe miệng: “Người anh em? Không định giải thích
gì sao?”
Trì Dữu và anh rể của cô không nói gì. Biểu cảm của người anh rể khá bất
lực, còn Trì Dữu thì phồng má, giống như một con cá nóc tự bật chế độ phòng vệ,
đôi mắt lanh lợi lúc này không giống như ngày thường cười lên thành hình trăng
khuyết dễ thương, mà đang mở to trợn trừng, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ bất
bình và tức giận.
Đây là lần đầu tiên cô biểu hiện như vậy trước mặt anh.
Sầm Lý nhìn cô, hé môi, không biết vì sao trên khuôn mặt trắng nõn của
anh lại hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy.
…
May mắn thay, hai nhóm người họ đều có việc riêng nên không đứng đôi co
ở thang máy quá lâu.
Các nhà đầu tư sắp đến rồi, chủ tịch Hàng nén cười và đưa Sầm Lý cùng
Vương Khải Ninh đi lên chiêu đãi các nhà đầu tư trước.
Lúc này Trì Thiến đã chạy đến, gọi điện hỏi Trì Dữu đang ở đâu, cô ấy
đã đuổi giết đến tận khách sạn rồi.
Trì Dữu, một điệp viên hai mang không có thời gian để nghĩ về vấn đề gì
khác vào lúc này, cô vừa muốn giúp Viên Áng che giấu kế hoạch cầu hôn, nhưng
cũng phải giả vờ như không biết gì trước mặt Trì Thiến, người gần như bị chia
làm hai.
Trì Dữu cũng giả vờ như vừa mới đến khách sạn, được Trì Thiến dẫn đến
dãy phòng, lớn tiếng gọi cửa loạn lên như Vương Tuyết Cầm (**), Viên Áng mở cửa
từ bên trong.
(**): nhân vật mẹ kế trong Tân
dòng sông ly biệt, là nhân vật phản diện.
Ngay khi Trì Thiến đi vào, cô ấy không nói gì cả mà bắt đầu đi lục lọi
tìm kiếm. Viên Áng và Trì Dữu nhìn nhau đầy bất lực khi cô ấy không chú ý.
Sau một hồi, Trì Thiến không tìm thấy gì cả.
Lúc này, Viên Áng nói rằng, ban đầu phòng khách sạn được công ty luật của
anh ta đặt cho một khách hàng lớn, nhưng khách hàng đột nhiên có kế hoạch ra nước
ngoài một thời gian, phòng cũng đã đặt rồi, không ở thì thật đáng tiếc. Vì vậy
anh ta chỉ đơn giản là sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi thì đến đây nghỉ ngơi một
lúc, tận hưởng các dịch vụ VIP khác nhau mà khách sạn dành cho khách hàng của
phòng này.
Trì Thiến không tin: “Anh không có nhà để ở sao? Tại sao lại đến khách
sạn nghỉ ngơi?”
Viên Áng giải thích: “Trong nhà đã có bố mẹ thì chắc chắn sẽ không có ai ru rú ở
yên trong khách sạn đâu.”
Trì Dữu đứng ở một bên phụ họa với Viên Áng, trong lòng cô lại nghĩ
đúng là luật sư lớn, khi nói dối cũng rất bình tĩnh.
Trì Thiến nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ấy không tìm thấy bất cứ bằng chứng
nào về việc Viên Áng ngoại tình sau lưng cô ấy ở đây, ngược lại, Viên Áng rất
bình tĩnh giải thích mọi thắc mắc của cô, nói có sách mách có chứng. Hơn nữa,
em gái cô ấy vẫn luôn nói đỡ cho Viên Áng với một thái độ rất tin tưởng anh ta,
Trì Thiến cũng đành tạm thời tin.
Tin là một chuyện, giận lại là một chuyện khác, điểm này thì Trì Dữu
không giúp được gì, đành mặc kệ Viên Áng.
Trì Dữu thành công thoát thân, trước khi đi nói nhỏ với Viên Áng: “Anh
nhớ còn nợ em bữa ăn, lần sau phải đãi nhé.”
Vì đôi tình nhân này mà bận rộn lâu như thế, muốn một bữa ăn cũng không được
coi là quá đáng đi.
Viên Áng mỉm cười cảm kích với cô và gật đầu.
…
Lúc cô ra khỏi khách sạn, trời đã tối hẳn.
Chạy đi chạy lại lâu như vậy nên Trì Dữu thấy hơi đói bụng, cô đứng ở cửa
khách sạn bắt đầu suy nghĩ không biết nên gọi đồ ăn mang về nhà hay đi tìm một
nhà hàng nào có lượt đánh giá tốt để dùng bữa.
Loay hoay một hồi lâu, cô nhìn thấy đối diện khách sạn có một cửa hàng
tiện lợi, không nghĩ ngợi gì bèn đi vào mua một ly mì gói.
Sau khi đổ đầy nước nóng, Trì Dữu bê mì ăn liền ngồi xuống khu vực ăn uống
được xây dựng đặc biệt dành cho khách hàng trong cửa hàng tiện lợi.
Khu vực ăn uống nằm ngay cạnh cửa ra vào, ngăn cách với khung cảnh bên
ngoài qua một tấm kính.
Buổi tối ở Yến Thành rất nhộn nhịp và tấp nập, ngồi ở đây ăn mì gói có
thể nhìn thấy cả con đường đối diện dày đặc toàn là cửa hàng, đèn neon trang
trí đủ màu, người đi qua đi lại vội vã, tạo nên một khung cảnh tràn ngập hơi thở
đô thị phồn hoa.
Trì Dữu vốn là người lạc quan, đối với cô, cảnh tượng bình thường như vậy
cũng là một may mắn nhỏ bé trong cuộc đời.
Tất nhiên, quê nhà của cô không thể so sánh với nơi này, nhịp sống ở
quê không nhanh như vậy, và buổi đêm không sôi động đến thế.
Thực ra Trì Dữu đến Thâm Thành chưa được bao lâu, nhưng không hiểu sao
cô lại rất thích thành phố này.
Sung túc, náo nhiệt, dù áp lực công việc cao thì tăng ca với cô cũng là
chuyện bình thường. Có lẽ vì còn trẻ, có chí hướng nên cô vẫn thích nơi này hơn
cuộc sống an nhàn, thanh bình nơi quê nhà.
Quan trọng hơn nữa, là cô đã gặp được Sầm Lý ở thành phố này.
Đất nước rộng lớn như vậy, cũng nhiều thành phố như thế, vậy mà có thể
được làm việc cùng một nơi, chẳng phải là may mắn sao?
Bây giờ bọn họ còn đang trong một mối quan hệ.
Mặc dù ngay cả bản thân Trì Dữu cũng không biết cô và Sầm Lý có thể
phát triển bao xa trong khoảng thời gian một tháng.
Cô đang mải suy nghĩ lung tung thì điện thoại rung lên.
Cô ăn một miếng mì, cầm điện thoại lên, hai mắt bỗng mở to.
Là Sầm Lý gọi.
Cô nhanh chóng nuốt vội miếng mì, cẩn thận cầm điện thoại lên: “Alo?”
Giọng đàn ông trong điện thoại di động vang lên trầm thấp: “Em về nhà
chưa?”
“Em chưa.”
“Vậy em đang ở đâu?”
Trì Dữu không nghĩ nhiều, thành thật nói: “Em đang ở trong cửa hàng tiện
lợi đối diện khách sạn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT