《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Trì Dữu chậm rãi dời tầm mắt, hai tay vô thức nắm chặt lại, buông thõng
hai bên, đầu ngón tay cong vào trong, cào vào lòng bàn tay mềm mại.
May mắn thay, bộ quần áo cô mặc hôm nay có ống tay áo dài, có thể che
được tay.
Anh nói rằng anh ghen.
Ghen tị.
Ghen.
“Ồ.”
Trì Dữu tỏ vẻ ngạc nhiên, ba năm yêu thầm đã mài giũa cô, ngay cả tính
cách hướng ngoại bình thường cũng có thể giả vờ điềm tĩnh trước mặt Sầm Lý.
Ánh mắt của Sầm Lý bình thản, nhìn sợi tóc mái trên trán cô bị gió thổi
tung, lộ ra cái trán nhỏ nhắn nhẵn mịn, mày mắt thanh tú, trông ngoan ngoãn hiền
dịu.
“Em đừng giận nữa được không?”
Ánh đèn đường lờ mờ, gió đêm hơi lạnh, nhưng là loại mát mẻ vô cùng dễ
chịu.
Mùa đông ở Thâm Thành đã kết thúc.
Trì Dữu vô tình nghĩ tới một bài hát.
Ngoài tình yêu mùa xuân và hoa anh đào.
Gió xuân ngọt ngào khó chịu quá, dễ khiến người ta rơi vào lưới tình.
Trì Dữu nói nhỏ: “Không tức giận.”
Anh ghen, cô vui còn chưa kịp, cho dù chỉ là giả.
…
Sau khi trở về nhà, Trì Dữu vẫn lơ lửng như đang trên mây.
Cô cứ nghĩ đến khung cảnh đi dạo cùng Sầm Lý ngày hôm nay, khi đứng trước
gương đánh răng, trong miệng vẫn còn bọt, cô cười toe toét thì bọt trào ra khỏi
khóe miệng.
Cô định thần lại, nhanh chóng nhổ bọt ra, rửa mặt thật sạch rồi chỉ vào
bản thân trong gương.
“Tỉnh táo lại đi nào.”
Đừng nghĩ gì nữa, tắm rửa, đi ngủ!
Tuy nhiên, người đã nằm trên giường, nhưng hai mắt vẫn mở to, trong nhà
yên tĩnh chỉ có một mình cô, chỉ có nhịp tim của cô là còn đập bồi hồi.
Tối nay chị cô không về nhà, nếu không cô sẽ cùng chị nói chuyện phiếm.
Hầu như tuần nào Trì Thiến cũng đi chơi qua đêm với Viên Áng, Trì Dữu
đã quen với điều đó từ lâu.
Trước khi Trì Thiến mua căn nhà này, cô ấy đã nghĩ đến sau khi trang
trí xong sẽ dọn vào sống cùng Viên Áng, chính vì kế hoạch này nên cô mới tìm đến
Viên Áng vay tiền.
Nào ai biết bố mẹ của Viên Áng có lối suy nghĩ truyền thống, nói khi
nào cưới nhau thì hẵng ở với nhau, nếu nhỡ sau này ly thân thì đối với phận con
gái không được tốt cho lắm.
Ngoài ra, trong thời gian đó, Trì Dữu tình cờ nhận được lời mời phỏng vấn
trực tuyến từ công ty Phong Thụ Lý, nếu phỏng vấn thành công, cô có thể đến làm
việc ở thành phố Thâm Thành.
Giá cả hàng hóa ở Thâm Thành cao, tiền thuê nhà cũng cao, đây là khoản
chi không nhỏ với một người trẻ tuổi mới bắt đầu đi làm. Sau khi bàn bạc với
Viên Áng, Trì Thiến quyết định bỏ qua vấn đề sống chung, Viên Áng tiếp tục ở
cùng với bố mẹ, Trì Dữu ở với Trì Thiến, như vậy Trì Dữu sẽ không cần phải trả
tiền thuê nhà và bớt áp lực hơn.
Nghĩ đến đây, đầu óc đang choáng váng của Trì Dữu đột nhiên trở nên tỉnh
táo.
Cô nằm trên giường trở mình mấy lần cũng không ngủ được, đành cầm lấy
chiếc máy tính bảng trên đầu giường, dựa vào gối ngồi dậy, cắn đầu bút suy nghĩ
một hồi, quyết định vẽ anh.
Để khi cô nghỉ việc về quê, không thể gặp nam thần nữa thì vẫn có kỷ niệm
lưu lại.
Vẽ tranh rất chú trọng cảm hứng, khi không có hứng thì dù ngồi cắn đứt
ngòi bút cũng không vẽ được, khi có cảm hứng thì dù đau tay cũng khó dừng lại.
Trì Dữu rất thích vẽ, cô thích đọc truyện tranh, yêu ai yêu cả đường
đi, từ nhỏ thích vẽ lung tung trong sách bài tập. Sau khi lên cấp ba, được sự đồng
ý của bố mẹ nên cô chọn đi theo con đường nghệ thuật, từ đó chính thức dấn thân
vào hội họa.
Khi học đại học, cô lại thích ghép cặp đôi, cô muốn ghép một cặp đôi diễn
viên ngoài đời thực trong làng giải trí, nhưng khi đó hai nhân vật chính không
có giao lưu gì với nhau, độ phổ biến cũng không cao, đều ở tuyến dưới, nhưng do
cô bị vẻ ngoài của hai người họ mê hoặc, cảm thấy họ là cặp trời sinh. Đúng là
vì yêu mà chấp nhận tạo nhiệt độ, kiên nhẫn chờ đợi trong giới, dùng bút vẽ
phác thảo không ít tác phẩm.
Thật không ngờ, sau này cặp đôi kia lại công khai chuyện tình cảm, còn
được cấp giấy chứng nhận kết hôn, vì điều này mà trở nên nổi tiếng hơn. Trong
khi Trì Dữu bật khóc vì phấn khích thì cô cũng trở nên nổi tiếng theo, bắt đầu
kinh doanh các bản vẽ gốc của mình để kiếm tiền. Bây giờ cô đã là họa sĩ có tiếng
trên nền tảng này.
Có thể là do sự nổi tiếng của cô nên mới may mắn được công ty Phong Thụ
Lý lựa chọn. Cô đã gia nhập vào công ty Phong Thụ Lý với tư cách là họa sĩ
chuyên vẽ bản gốc.
Hiện tại cũng có không ít họa sĩ vẽ cặp đôi đó, Trì Dữu từ từ lùi về
phía sau và tập trung vào công việc của bản thân.
Sau bao nhiêu năm vẽ tranh, Trì Dữu rất ít khi vẽ người thật, ngoại trừ
cặp đôi diễn viên kia thì chỉ có Sầm Lý.
Những cô gái khác thường chọn viết nhật ký tình yêu thầm kín để nói lên
nỗi lòng của mình, nhưng cô viết lách không giỏi lắm, lại thêm khá lười biếng,
ghét nhất việc viết nhật ký nên cô dùng những bức tranh để mô tả nhật ký yêu thầm
của mình.
Đối với cô mà nói, vẽ tranh không cần phải vất vả lựa chọn câu từ, chỉ
cần múa bút là có thể phác thảo lại vẻ ngoài ưa nhìn tuấn tú của anh.
Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, cô không bao giờ vẽ Sầm Lý, bức
tranh cuối cùng về anh dừng lại vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
Đó cũng là ngày cô quyết định chia tay Sầm Lý.
Bây giờ cuốn sổ phác thảo đó đã bị cô vứt trong góc nhà, không bao giờ
gặp được ánh sáng ban ngày. Cô không nghĩ đến vài năm sau lại bắt đầu vẽ Sầm
Lý.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội để vẽ anh nữa. Khi cô mới
học đại học, cô thậm chí còn trả lời một chủ đề “điều gì khiến bạn quyết định từ
bỏ một người mà bạn đã yêu từ lâu” trong mục Cộng đồng Hỏi & Đáp, mục đích
nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình này.
Vào thời điểm đó, câu trả lời đã nhận được rất nhiều lượt yêu thích.
Ban đầu Trì Dữu rất vui, nhưng khi cô sắp tốt nghiệp nhìn lại câu nói của mình
hồi năm nhất, cô cảm thấy tâm trạng của bản thân ở những năm cuối đã có những
thay đổi lớn, con người trưởng thành hơn. Khi cô nhìn thấy câu trả lời đó một lần
nữa, cô xấu hổ đến nỗi không biết chui vào đâu, thực sự rất muốn xóa nó.
Nhưng vì thấy nhiều lượt yêu thích quá nên cô vẫn không nỡ xóa đi.
Dưới ngòi bút của Trì Dữu, Sầm Lý mười lăm tuổi khác với Sầm Lý hai
mươi lăm tuổi, các đường nét trẻ trung trên khuôn mặt đã phai nhạt dần theo thời
gian, thay vào đó là sự rắn rỏi trưởng thành, nhưng vẫn đẹp trai như trước, anh
mặc âu phục đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Vẽ trên máy tính bảng rất tiện lợi, phác thảo cũng nhanh, sau khi trau
chuốt và tô màu thì không khác biệt mấy.
Lâu lắm rồi mới mở tài khoản, Trì Dữu đăng vội mấy bức vẽ nguệch ngoạc
đăng lên cho người hâm mộ xem, nhân tiện nhắn một câu: Đêm khuya lại ngoi lên.
Ngay sau đó đã có hàng tá bình luận.
Những bình luận ở phía đầu đều là của những người bạn tốt mà cô quen
khi còn tham gia mạng xã hội.
[Trời ơi ra đây mà xem Dữu Tử bị làm sao rồi!]
Trì Dữu trả lời: [Cô gái, ngạc nhiên đến vậy sao?]
[Cô đã trèo tường sang nhà khác rồi, vậy mà lại vẽ hình người con trai
xa lạ, Dữu Tử không yêu mỹ nhân của chúng ta nữa rồi TvT]
Trì Dữu trả lời: [Mỹ nhân có ba lực yêu là đủ rồi ‘buông tay’]
[Mẹ ơi đẹp trai quá! Đây là nhân vật hoạt hình mới nào, hay là nam
chính trong otome game (*), cầu phúc lợi! Tôi muốn “ăn” anh ta!]
Trì Dữu trả lời: [Không phải nhân vật giả tưởng, anh ấy là người thật
ha ha]
Đầu bên kia trả lời: [Bạn trai? ‘cười xấu xa’]
Trì Dữu do dự một lúc, nhưng vẫn trả lời: [Không.]
Người kia lại hỏi: [Vậy thì là yêu thầm đúng không?]
Yêu thầm.
Từ này dùng để mô tả mối quan hệ hiện tại của cô và Sầm Lý, nghe có vẻ
khá giống.
Một mối quan hệ ngắn ngủi, say đắm, nhưng lại ngại ngùng.
Nhưng Trì Dữu vẫn phủ nhận, trả lời bằng tiếng anh:.
[Soon.] (Trong bản gốc ghi Là
oon, phát âm bằng tiếng hán đọc lái đi nghe giống soon, nhưng vì Trì Dữu trả lời
bằng tiếng anh nên t để luôn là Soon)
Trì Dữu khá hài lòng với câu trả lời này.
Vừa làm màu lại vừa có chất nghệ thuật.
Sau khi trả lời một số bình luận của bạn bè và được tâng bốc lên tận
mây xanh, Trì Dữu cảm thấy vui vẻ, chuẩn bị đi ngủ.
Ngay khi cô chuẩn bị tắt đi thì đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng
tư từ một người cô quen.
[Người mà cậu vẽ là ai vậy?]
Người này đã ba năm không thay đổi ảnh đại diện, luôn sử dụng hình một
nhân vật phim hoạt hình mà Trì Dữu thích nhất nên vừa nhìn Trì Dữu đã nhận ra
ngay lập tức.
Tên cũng không thèm thay đổi, vẫn để là “Dữu Tử thích cười rất ngọt
ngào”.
Người nằm im trong danh sách theo dõi suốt ba năm đột nhiên gửi tin nhắn
cho cô.
Người này không thể cứ thế mà im lặng mãi sao?
Trì Dữu thở dài, không trả lời mà trực tiếp hủy theo dõi, nhân tiện xóa
người này khỏi danh sách người hâm mộ.
Sau khi xong hết, Trì Dữu thực sự muốn đi ngủ.
…
“Cô Dữu Tử, ai là oon vậy?”
Ngày hôm sau đi làm, ngay khi Trì Dữu vừa ngồi xuống bàn làm việc, Mạnh
Tuyền đã hỏi cô câu đầy ẩn ý này.
Trì Dữu chợt nhớ ra trong công ty có người biết tài khoản của cô.
Ngày hôm qua, do bị tình cảm lấn át lý trí, trong một khoảnh khắc cô đã
rất vui mà quên mất rằng bản thân có thể gia nhập vào công ty Phong Thụ Lý,
đánh bại rất nhiều đối thủ đến từ các trường đại học hàng đầu cũng nhờ tài khoản
này.
Cô vội rút điện thoại ra định xóa bài đăng đó đi.
Mạnh Tuyền nhìn ra ý đồ của cô bèn ngăn lại: “Yên tâm đi, ngoại trừ bộ
phận của chúng mình và hai nhân viên của bộ phận nhân sự phỏng vấn cậu lúc đó
thì không ai biết tài khoản Weibo của cậu cả.”
Cũng đúng.
Trì Dữu cảm thấy yên tâm, bài đăng của cô vẫn để cho những người hâm mộ
xem.
Mạnh Tuyền lại hỏi: “Cậu còn chưa nói oon là ai? Là người thật sao?
Không phải vẽ quá lên chứ, đẹp trai thế. Cách xử lý đổ bóng các thứ cũng tuyệt
vời.”
Phong cách hội họa của Trì Dữu không đi theo hướng tả thực. Ngoại trừ
công việc, các nét vẽ của cô thường gần với phong cách celluloid (**) của Nhật
Bản hơn, việc Mạnh Tuyền không nhận ra là điều bình thường.
Trì Dữu mở miệng nói: “Là anh rể của tớ.”
Nếu tùy tiện nói về một người đàn ông, Mạnh Tuyền chắc chắn sẽ cố gắng
truy tìm ra gốc rễ của vấn đề, nhưng nếu nói là anh rể thì cô ấy sẽ không có ý
kiến gì.
Mạnh Tuyền: “...”
Mạnh Tuyền im lặng vài giây, sau đó giọng nói trở nên kỳ lạ hơn: “Được
rồi, Dữu Tử, tớ thấy dù sao cũng là anh rể của cậu…Cậu làm như vậy, không được
hay cho lắm?”
Trì Dữu không hiểu: “Tớ làm như vậy là như nào?”
Mạnh Tuyền lắp bắp: “Chính là, tình yêu giữa anh rể và em vợ, ngày thường
xem mấy loại tiểu thuyết ba xu này cũng chỉ xem cho vui, nhưng không được áp dụng
vào đời thật đâu, sẽ bị hàng trăm hàng nghìn người chỉ trích đấy.”
Lần này đến lượt Trì Dữu có biểu cảm lạ lùng.
“Cậu có thể bớt xem mấy loại tiểu thuyết này được không?” Trì Dữu không
nói nên lời: “Tớ coi anh rể như anh ruột của mình.”
Mạnh Tuyền bĩu môi: “Vậy cậu vẽ anh rể làm gì?”
Trì Dữu bối rối: “Tớ vẽ anh rể tớ không được sao?”
“Không phải không thể vẽ anh ấy,” Mạnh Tuyền nói: “Tớ cảm giác bức
tranh này không đúng lắm, vầng ánh sáng, bầu không khí kia, rõ ràng là đang vẽ
người cậu thích mà.”
Trì Dữu trợn tròn mắt: “Có sao?”
Mạnh Tuyền gật đầu thật mạnh: “Thật đó, ví dụ như ánh mắt nhìn người
mình thích chắc chắn sẽ khác ánh mắt mình nhìn người khác, khi nói chuyện với
người mình thích thì giọng điệu cũng sẽ khác đi.”
“Bản thân cậu không nhìn ra được điểm khác biệt này, nhưng người ngoài
cuộc lại có thể thấy rất rõ ràng.”
Trì Dữu chết lặng.
Lúc này, phần mềm liên lạc doanh nghiệp đăng nhập trên máy tính đột
nhiên gửi tin nhắn, cô ngơ ngác mở ra xem.
Trì Dữu nín thở, tim cô ngừng đập trong giây lát.
Bộ phận kỹ thuật - Sầm Lý: [Em có rảnh không?]
Cô day trán, nói: [Có, xảy ra chuyện gì sao?]
Bộ phận kỹ thuật - Sầm Lý: [Trò chơi cần có người thử nghiệm, em có thể
giúp anh không?]
Hóa ra là vấn đề công việc, Trì Dữu không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.
Sầm Lý nhanh chóng gửi cho cô một tài khoản và mật khẩu để thử nghiệm.
[Bên em còn có ai tình nguyện giúp đỡ không? một đấu bốn, còn thiếu một
người.]
[Người bên bộ phận của anh đâu?]
[Ngoại trừ Vương Khải Ninh thì không ai rảnh cả.]
Trì Dữu nhìn Mạnh Tuyền ngồi bên cạnh: “Tiểu Tuyền Tử, cậu có đang bận
lắm không? Có thể giúp bộ phận kỹ thuật một việc chứ?”
Mạnh Tuyền: “Được, nhưng tớ không hiểu mấy cái mã cho lắm, cậu có thể
giúp tớ không?”
Trì Dữu: “Tớ cũng không rõ, tớ chỉ giúp bên bộ phận kỹ thuật kiểm tra
cách vận hành của trò chơi, đánh một ván mà thôi.”
Mạnh Tuyền vui vẻ đồng ý: “Ồ, vậy thì được, chơi game có lương là điều
tớ thích nhất.”
Trì Dữu trả lời Sầm Lý rằng cô đã tìm được người, một lúc sau, Sầm Lý
đã gửi một lời mời bằng giọng nói.
[Tiếp theo sau đây, nếu có bất kì vấn đề gì thì có thể trực tiếp nói với
anh]
[Được]
Trì Dữu đồng ý lời mời và vội vàng đi tìm tai nghe.
Dù sao cũng là một công ty lập nghiệp từ trò chơi nên cấu hình máy tính
không tệ, mỗi chiếc máy tính để bàn dùng trong văn phòng đều được trang bị tai
nghe có dây chuyên dụng.
Tuy rằng tai nghe không dây rất tiện lợi, nhưng lại dễ bị rơi mất.
Không biết là do lâu ngày không sử dụng tai nghe hay giắc cắm vào máy
tính bị bám bụi, mà sau khi Trì Dữu cắm vào, cô không nghe thấy tiếng của Sầm
Lý, thay vào đó là những âm thanh hỗn loạn nghe rất chói tai.
Cô nhắn Sầm Lý, kêu anh chờ một chút, để cô chỉnh lại tai nghe.
Cô đang mày mò thì Mạnh Tuyền bất ngờ vỗ vai cô từ phía sau.
Trì Dữu không quay đầu lại, trực tiếp hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“Tớ có thể giúp bộ phận kỹ thuật, nhưng với một điều kiện.”
Trì Dữu chửi thầm trong lòng, tùy ý nói: “Cái gì cơ?”
Mạnh Tuyền mỉm cười: “Hãy nói cho tớ biết ai là người trong bức tranh của
cậu.”
“...”
Trì Dữu giả vờ không nghe thấy.
Giả điếc đúng không?
Mạnh Tuyền ôm lấy cô từ phía sau, nài nỉ bên tai.
“Nói cho tớ biết, nói cho tớ biết đi, rốt cuộc thì cậu vẽ ai? Có phải
là người tớ biết không?”
Vốn dĩ tai nghe đang rất ồn, bên tai lại có người nói dông dài, Trì Dữu
cảm thấy hơi phiền, nên cô tháo tai nghe ra, quay lại trừng mắt nhìn Mạnh Tuyền
giống như muốn đập vỡ tất cả.
“Bạn trai cũ, người tớ vẽ chính là bạn trai cũ của tớ, được chưa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).