Phó Thanh Chu tỉnh dậy vào lúc bốn giờ rưỡi sáng sớm, hắn mở trừng mắt trong bóng tối gần nửa tiếng đồng hồ nhưng rồi cuối cùng cũng bỏ cuộc với giấc mộng hão huyễn rằng có thể chìm vào trong mơ thêm một lần nữa, hắn ngồi lên xe lăn giải quyết mấy văn kiện còn sót lại vào tối hôm trước.
Cơn mệt mỏi của việc mất ngủ kéo dài trong khoảng thời gian dài tạo thành và tác dụng phụ của số lượng lớn các loại thuốc hoà trộn lại với nhau lúc bình thường sẽ khiến cho hắn cảm thấy buồn bực và đôi khi cũng sẽ bị mất khống chế cảm xúc.
May mà đa số khoảng thời gian hắn đều cô độc một mình nên cũng chẳng có ai có thể thấy được dáng vẻ thất thố* của hắn.
*Thất thố: vô lễ vô ý vô tứ, nói chung là làm mấy cái điều không hay và bị mất mặt.
Tiếng vù vù nhỏ bé phát ra từ cây máy tính kéo dài suốt hơn nửa tiếng. Cuối cùng hắn cũng đã bình ổn lại được tâm trạng của mình rồi sau đó nghe thấy tiếng động cơ xe hơi từ bên ngoài cửa sổ truyền vào.
Phó Thanh Chu di chuyển xe lăn đi đến bên cửa sổ rồi khẽ vén rèm cửa ra một khoảng nhỏ thì thấy Giang Tiêu bước xuống từ trong xe, lúc đi xuống xe còn hắt xì một cái vì lạnh. Rõ ràng đã là người sắp ba mươi rồi nhưng vẫn mang một khuôn mặt trẻ con trông giống hệt như một học sinh cấp ba vậy, mái tóc xoăn bị thổi bồng bềnh nghiêng qua đảo lại trong làn gió.
Giang Tiêu làm tài xế cho hắn gần được một tháng rồi, hơn nữa trong một tháng này thì số lần bọn họ nói chuyện với nhau ít đến đáng thương, cuối cùng Phó Thanh Chu cũng đưa ra kết luận là đối phương vẫn còn chưa nhận ra mình hoặc là do vốn dĩ người này chẳng hề nhớ hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT