"Ở trong phòng ngủ làm gì thế?" Phó Thanh Chu âm thầm thở phào trong lòng một hơi rồi lại nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Giang Tiêu, hắn đưa tay qua sờ lên trán anh: "Sao mà mặt trắng bệch ra thế, cậu có chỗ nào không được khoẻ hả?"
"Không có chuyện gì." Giang Tiêu bắt lấy tay hắn.
Lạnh ngắt.
Có thể thấy bằng mắt thường là Phó Thanh Chu đang dần trở nên lo lắng: "Sao tay cậu lại lạnh thế? Đau chân à?"
"Không có—----" Lời của Giang Tiêu còn chưa nói xong thì Phó Trí ngồi bên cạnh anh bỗng nhiên khóc oà lên, thằng bé ôm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông khiến cho Giang Tiêu và Phó Thanh Chu đều bị doạ cho một trận hú vía. Giang Tiêu nhanh chóng ôm thằng bé lên.
Vì lần khóc này của Phó Trí mà Giang Tiêu đã được cứu một mạng, nếu không thì với cái diễn xuất vụng về này của anh thì chắc chắn Phó Thanh Chu sẽ phát hiện ra đầu mối.
Sự uy nghiêm của Phó Thanh Chu là do góp nhặt từ trong suốt khoảng thời gian năm dài tháng rộng mà hình thành nên có lẽ Phó Trí vẫn luôn khá là sợ hắn, thằng bé cứ một mực ỷ lại vào hắn nên sau khi cảm thấy bản thân mình đã làm ra chuyện đáng xấu hổ thì nó càng sợ hơn. Đứa trẻ vẫn luôn coi mọi việc thành những chuyện rất nghiêm trọng nên mặc dù Giang Tiêu đã nhanh tay nhanh mắt giấu bức vẽ đi thì Phó Trí vẫn sẽ sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT