Phía sau cửa hàng là khu dân cư lâu đời, còn phía sau khu dân cư chính là ngõ Bình An. Giang Tiêu nhanh chóng đuổi theo nhưng bóng dáng của Phó Thanh Chu đã sớm biến mất.
Trời thì vừa tối vừa đang đổ mưa mà Phó Thanh Chu không mang theo ô, Giang Tiêu che ô nhưng ở trong con ngõ nhỏ quá chật hẹp nên cũng không mở ra được, anh nóng nảy nắm chặt ô vào trong tay và định xoay người để có thể tìm được người.
Giang Tiêu cực kỳ cảm tạ tiếng gào thét thảm thiết như giết heo kia, thời gian tiếng hét vang lên cũng đủ để anh quẹo vào mấy con ngõ nhỏ, anh cứ đi theo tiếng hét đó.
"Phó…" anh còn chưa hét được tiếng nào thì đã bị một người giữ chặt cổ tay ép đi về phía trước. Thậm chí anh còn chưa kịp xoay người nên càng không thể nhìn thấy rốt cuộc trong ngõ có bao nhiêu người.
Sự lạnh lùng này trong mắt Phó Thanh Chu là thứ anh chưa từng được thấy, nhưng khi anh dùng sức chớp mắt một cái ở trong mưa thì nó giống như đã trở thành ảo giác của anh.
Phó Thanh Chu quay đầu hắt xì một cái rồi dựa hết vào người anh: "Giang Tiêu, lạnh."
Giang Tiêu vừa tức giận vừa vội vàng mắng: "Lạnh con mẹ nó, cậu không mang ô!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT