Một ông già đứng cạnh đó nói chắc
nịch, “Họ chìm lâu rồi, không còn chiếc nào.” Tức là tàu tuần dương của bố cũng
chìm rồi sao?
Trên đường về,
Seita nhìn bức ảnh nhăn nhúm của bố lâu nay đã trở thành một phần không thể
tách rời, “Bố cũng mất rồi, bố cũng mất rồi!”
Cảm giác thấm thía
chân thật hơn cả khi mẹ qua đời.
Cuối cùng chỉ còn
lại hai anh em, Seita mất hoàn toàn ý niệm tiếp tục sống, buông xuôi tất cả.
Tuy vậy, vì Setsuko, cậu vẫn đi quanh khu phố lân cận với vài tờ 10 yên rút từ
tiền tiết kiệm để trong túi, có lúc mua một con gà giá 150 yên, rồi gạo, tăng
giá rất nhanh, cân rưỡi giờ đã 40 yên. Cậu cố gắng cho Setsuko ăn nhưng cô bé
không nuốt nổi nữa.
Đến đêm bão về,
Seita co ro dưới bóng tối trong hang, đặt xác Setsuko trên đầu gối.
Dù có lúc gà gật ngủ,
cậu cũng tỉnh ngay lập tức, vuốt ve mái tóc em, áp vầng trán đã lạnh ngắt vào
má mình.
Cậu không khóc.
Gió hú, lá cây
rung lắc dữ dội. Giữa cơn bão gầm rú, đột nhiên Seita như nghe thấy tiếng khóc
của Setsuko, rồi những ảo giác về lễ diễu hành tàu chiến liên miên ập đến.
Sáng hôm sau, cơn
bão đi qua, bầu trời bỗng mang sắc thu, không có lấy một bóng mây, ánh nắng
chan chứa.
Seita ẵm Setsuko
trèo lên núi, hỏi người của tòa thị chính. Nhà hỏa táng đã đầy, thi thể từ một
tuần trước còn chưa xử lý xong, cậu nhận lấy phần phân phối đặc biệt là 15 cân
than.
“Với trẻ em, cháu
có thể mượn một góc chùa, họ sẽ cho cháu hỏa táng em ở đó, nhớ cởi hết quần áo
ra nhé, dùng vỏ đậu châm lửa sẽ cháy rất đượm,” người đàn ông trong nhóm phân
phối than có vẻ đã quen với các công đoạn, đã chỉ dẫn cho cậu.
Seita đào một cái
hố trên ngọn đồi nhìn xuống Manchitani, đặt Setsuko vào giỏ mây, nhét búp bê,
ví, đồ lót của cô bé ở xung quanh, rải vỏ đỗ tương theo chỉ dẫn, xếp cành cây
khô lên, đổ hết than vào và đặt cái giỏ trên cùng.
Xong xuôi, cậu
châm lửa vào cành cây có tẩm lưu huỳnh, ném xuống hố, lửa lan nhanh trên vỏ đỗ
nổ lách tách, làn khói phất phơ từ ngọn lửa đang cháy đột ngột bùng thành một
luồng khói nghi ngút bay lên trời.
Seita bỗng thấy
nặng bụng. Cậu ngồi xổm xuống, vừa giải quyết vừa nhìn chằm chằm ngọn lửa,
chứng tiêu chảy mãn tính cũng bắt đầu tấn công tới cậu.
Bóng tối buông
xuống, mỗi cơn gió thổi đến lại phát ra tiếng rít làm ngọn lửa đỏ trên đống
than củi bập bùng. Bầu trời về đêm đầy sao, Seita nhìn xuống phía dưới, hai
ngày trước lệnh hạn chế đèn đuốc đã được dỡ bỏ, cậu trông thấy ánh sáng đầy
hoài niệm lác đác từ những dãy nhà dưới thung lũng.
Bốn năm trước, cậu
đến vùng này với mẹ để kiểm tra hoàn cảnh gia đình người được giới thiệu làm vợ
cho em họ của bố. Cậu dõi nhìn về phía nhà bà cô góa. Quang cảnh vẫn không thay
đổi chút nào so với kí ức ngày đó.
Đến nửa đêm lửa
cháy hết. Trời tối đến nỗi Seita muốn nhặt xương cũng chẳng trông thấy gì.
Seita bất chấp,
nằm xuống cạnh hố hỏa táng, xung quanh đom đóm bay thành đàn, nhưng Seita không
bắt. Có chúng đến đây bầu bạn, Setsuko mới khỏi cô quạnh.
Những con đom đóm
bay lên, bay xuống, rồi bay là là, chẳng bao lâu cũng sẽ không ở đây nữa, và
cùng em lên thiên đường.
Seita tỉnh giấc
lúc bình minh, thu nhặt những mẩu xương trắng đã vỡ vụn như vụn sáp, rồi đi
xuống núi.
Trong căn hầm
tránh bom ngoài trời đằng sau nhà bà cô góa, cậu thấy vo tròn một mớ thấm nước
gồm lớp lót mặc trong kimono và dây cột eo của mẹ.
Có lẽ bà cô góa đã
vứt vào đây những thứ cậu quên mang theo. Seita nhặt lên, khoác trên vai đi ra
và không bao giờ quay lại nữa.
Chiều 22 tháng
Chín năm 1945, xác cậu bé Seita chết cô độc ở sân ga Sannomiya được hỏa táng
tại một ngôi chùa thuộc khu phố trên thị trấn Nunobiki, cùng hai ba chục xác
trẻ lang thang khác.
Tro cốt gửi vào
nhà lưu tro dành cho những linh hồn vô thừa nhận.