Sau khi khói lửa nguội đi, Seita
đào được lò than Seto trong đống đổ nát trên phần đất nhỏ hẹp đến độ cậu không
chắc đó có phải nơi mình từng ở không, đồ ăn giấu trong lò đều không sao. Cậu
mượn xe kéo cỡ lớn, vượt qua bốn con sông Ishiya, Sumiyoshi, Ashiya, Shukugawa,
mất một ngày trời để chở đến Nishinomiya.
Khi cậu dỡ đồ đạc
xuống và xếp thành đống ở cửa ra vào, bà cô góa than thở một lần nữa, “Đúng là
chỉ nhà binh mới có cuộc sống xa xỉ đến vậy.” Bà ta chia mơ muối cho hàng xóm
với vẻ mặt rạng rỡ mà trịch thượng.
Nước vẫn bị cắt
nên có lẽ vì biết ơn Seita đi lấy nước hộ từ cái giếng cách đấy 300 mét, cô con
gái học lớp Mười trường cao đẳng nữ hiện đang được điều động đi làm cho Nhà máy
Sản xuất máy bay Nakajima cũng nghỉ làm để chơi cùng Setsuko.
Trong đoàn người
đi lấy nước, một phụ nữ có chồng ra trận sống gần đó trở thành mục tiêu đàm
tiếu của mọi người khi dám nắm tay cậu sinh viên trường đại học Doshisha đang
cởi trần.
Seita và Setsuko
trở thành đối tượng được người dân thương cảm, nhờ bà cô góa đã loan báo với vẻ
ban ơn khắp nơi rằng, chúng là con đại úy hải quân, và là những đứa trẻ tội
nghiệp mất mẹ trong trận không kích.
Cứ tối đến, đàn
ễnh ương trong hồ trữ nước gần đó lại kêu ộp ộp. Nước trong hồ dồi dào, hai bên
bờ cỏ mọc rậm rạp, đầu mỗi phiến lá đều đậu một con đom đóm lập lòe. Seita vươn
tay ra, ánh lửa nhỏ bé đó dời sang ngón tay cậu.
“Này, nắm thử đi.”
Cậu đặt nó vào lòng bàn tay Setsuko, cô bé nắm chặt lấy, con đom đóm lập tức
nát bét, để lại ở lòng bàn tay một thứ mùi hăng hắc khó chịu.
Dưới màn đêm tháng
Sáu lấp lánh, dù vẫn thuộc Nishinomiya, nơi rìa núi này lại như thể không hề dính
dáng tới những trận ném bom kia.
Seita viết thư hỏi
thăm bố và gửi đến căn cứ hải quân ở Kure, nhưng không có hồi âm. Trên đường từ
bưu điện về, do trước đây từng nằng nặc gặng hỏi mẹ, cậu nhớ được ngân hàng
Kobe chi nhánh Rokko và ngân hàng Sumitomo chi nhánh Motomachi, bèn ghé qua để
kiểm tra lại số tiền tiết kiệm.
Khi nghe Seita
thông báo con số 7000 yên, bà cô góa ưỡn ngực hãnh diện, “Khi chồng cô mất,
tiền phụ cấp thôi việc của ông ấy những 70.000 yên cơ đấy. Yukihiko lúc ấy mới
lớp Chín đã rất ra dáng, lễ phép chào ông giám đốc nên còn được khen, thằng bé
chín chắn lắm.” Bà ta rất tự hào về con trai mình.
Buổi tối Setsuko
khó ngủ, đôi khi khóc thét lên như sợ hãi điều gì. Mỗi lần như vậy Seita đều
choàng tỉnh nên sáng dậy muộn, lại phải nghe mấy lời bóng gió của bà cô góa.
Chỉ mới mười ngày,
mơ trong chiếc lọ cổ rộng, trứng khô và bơ đã hết sạch, cả phần lương thực ưu
tiên cho nạn nhân chiến tranh cũng ra đi.
Khi lương thực chỉ
còn hơn ba lạng, trong đó già nửa là đậu tương, lúa mì và ngô thì bà cô góa
nghi ngờ hai đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn đã khấu lẹm vào khẩu phần gia đình
mình.
Cuối cùng mọi
người chuyển sang ăn ba bữa cháo một ngày. Bà cô góa thường lấy muôi xúc tận
đáy nồi, lấy toàn cái cho con gái mình, đổ vào bát Seita và Setsuko thì toàn nước
với rau. Thỉnh thoảng, có thể do áy náy, bà ta bảo, “Con bé này đang được điều
động làm việc cho đất nước, nó cần ăn nhiều để lấy sức.” Dưới bếp lúc nào cũng
sồn sột tiếng muôi cạo cháo cháy dính nồi. Cứ tưởng tượng bộ dạng tham lam của
bà cô góa là Seita phát tức, nhưng nghĩ tới lớp cháy đậm đà, bùi bùi giòn giòn
ấy cậu lại rịn nước miếng.
Người đàn ông ở
trọ nhà bà cô góa làm việc bên Hải quan, thông thuộc đường lối chợ đen, thường
biếu thịt bò, đường mạch nha, cá hồi đóng hộp để nịnh bà. Anh ta đang để ý cô
con gái.
“Chúng ta ra biển
nhé?”
Seita hỏi em, vào
một hôm hửng nắng giữa mùa mưa. Cậu rất lo lắng vì Setsuko bị phát ban khá
nặng, dùng nước biển lau chắc sẽ đỡ hơn.
Không biết trái
tim trẻ thơ đó đã chấp nhận hoàn cảnh thế nào, nhưng cô bé nhắc đến mẹ thưa dần
và bám anh như keo.
“Ưm, thích quá!”
Cho tới hè năm
trước gia đình họ còn thuê phòng ở Suma để nghỉ hè. Seita đã đặt Setsuko trên
bãi biển, bơi ra tận chỗ quả cầu thủy tinh quấn lưới mà ngư dân thả nổi ngoài
khơi rồi bơi về. Nơi họ thuê phòng gọi là nhà chòi bên bờ biển, có cửa hàng cho
uống rượu ngọt, hai anh em đã nhấm nháp thứ chất lỏng có mùi gừng ở đó. Lúc cậu
đi bơi về, Setsuko đang nhét đầy miệng bánh bột mì nướng hattaiko mẹ làm, má
phồng lên, nghẹn cứng, mặt dính đầy vụn vỏ bánh.
Seita định hỏi
Setsuko có nhớ những kỉ niệm đó không, nhưng chợt thấy không nên gợi cô bé nhớ
lại.
Hai anh em đi dọc
con sông nhỏ hướng ra bờ biển. Trên đường nhựa thẳng tắp, đây đó có những chiếc
xe ngựa chở hành lý sơ tán đang nghỉ chân.
Một cậu bé béo tốt
đeo kính, đội mũ đồng phục của trường Cấp hai Kobe 1, hai tay ôm đầy những cuốn
sách có vẻ khó đọc đặt vào thùng xe. Con ngựa uể oải phe phẩy đuôi.
Hai anh em rẽ
phải, đi lên bờ đê sông Shukugawa. Trên đường có quán giải khát Paboni bán kẹo
thạch vị đường saccharin, Seita mua một ít để ăn.
Cậu còn nhớ nửa
năm trước, cửa hàng bánh ngọt Juchheim do một người Do Thái mở ở Sannomiya đã
bán hàng đến tận phút cuối cùng. Khi thông báo đóng cửa, họ làm những chiếc
bánh trang trí tuyệt đẹp, mẹ đã mua cho hai anh em một cái.
Khoảng năm 1940,
rất nhiều người Do Thái đến sơ tán ở Akayashiki gần Shinohara, nơi Seita học
môn Số học. Tất cả bọn họ đều còn trẻ nhưng ai cũng để râu, cứ 4 giờ chiều lại
đến xếp hàng trước nhà tắm công cộng.
Mùa hè mà có người
vẫn khoác áo choàng dày cộp, hai chân đều đi giày bên trái, khi di chuyển phải
kéo lê chân. Anh ta sao thế nhỉ? Chắc là tù binh được đưa vào nhà máy. Tù binh
lao động rất tốt, người ta vẫn nói nhất tù binh, nhì sinh viên, ba lao động
trưng dụng, tư lao động chính thức. Công việc chính của họ là sản xuất hộp
thuốc lá bằng hợp kim đuyra, hay thước kẻ bằng nhựa tổng hợp. Rốt cuộc những
thứ này có giúp Nhật thắng trận được không?
Toàn bộ con đê
Shukugawa đều biến thành vườn rau, nở đầy hoa bí ngô và dưa chuột. Con đường
dẫn ra quốc lộ hầu như không có người. Bên kia hàng cây dọc quốc lộ có một
chiếc máy bay huấn luyện cỡ vừa phủ lớp lưới ngụy trang thưa thớt đến đáng
thương. Nó yên lặng nằm đấy, để dành cho trận chiến quyết định vì tổ quốc.
Trên bờ biển có
đứa trẻ và bà lão đang múc nước biển bằng chiếc lọ tầm 1,8 lít.
“Setsuko, cởi quần
áo ra.”
Seita nhúng khăn
xuống nước, rửa đi rửa lại những nốt đỏ lấm tấm trên vai và đùi cô bé, những
đường nét nay đã tròn trịa ra dáng con gái. “Chắc sẽ hơi lạnh đấy.”
Hai anh em hay tắm
ở nhà tắm công cộng Manchitani, chỉ cách nơi họ sống một căn nhà, nhưng thường
là khách sau cùng. Do quy định hạn chế đèn đuốc của chính phủ nên hai anh em
luôn phải tắm trong bóng tối, thành thử Seita không nhận ra, bây giờ nhìn
Setsuko cởi trần cậu mới thấy con bé trắng trẻo giống bố.
“Người kia làm gì
thế nhỉ, ngủ à?”
Ngó sang sườn đê
thấp chắn sóng, cậu thấy một thi thể đắp chiếu, hai chân thò ra ngoài to hơn
nhiều so với người thường.
“Thôi đừng nhìn.
Đợi trời ấm hơn mình có thể bơi, anh sẽ dạy cho.”
“Bơi sẽ đói bụng
đấy.”
Gần đây ngay cả
Seita cũng không thể chịu đựng cơn đói, đến mức vô thức nặn mụn trứng cá bỏ
nhân trắng nhờn vào miệng. Cậu có tiền, nhưng lại không biết cách mua thức ăn ở
chợ đen.
“Mình thử câu cá
đi.” Bình thường người ta có thể câu được cá bàng chài hay cá vược, bét ra cũng
tìm được ít tảo biển, nhưng giờ đây chỉ còn những cây tảo thối rữa đang bập
bềnh theo sóng.
Có tiếng còi cảnh
báo vang lên nên hai anh em quay về. Đến cổng bệnh viện ở Kaisei, đột nhiên cậu
nghe tiếng một cô gái trẻ, “Không, mẹ ơi!” Và thấy một cô y tá đang ôm chặt lấy
người phụ nữ đứng tuổi đeo túi vải thắt dây, có vẻ là mẹ từ quê lên.
Seita thẫn thờ
nhìn cảnh tượng đó, nửa ghen tị, nửa bị cuốn hút bởi vẻ mặt xinh đẹp của cô y
tá. Có tiếng báo động “Sơ tán”, cậu quay phắt ra biển, một chiếc B29 thả ngư
lôi đang bay là là trên mặt vịnh Osaka. Phải chăng nó đã thiêu cháy xong mục
tiêu, trận ném bom quy mô lớn đó cách xa nơi đây?
“Nói nghe không
hay lắm nhưng kimono của mẹ các cháu không còn dùng làm gì nữa, đem đổi lấy gạo
được không? Trước giờ cô cũng phải đem đổi dần đồ của mình để bù vào đấy.” Bà
cô góa bảo làm thế người mẹ đã khuất của cậu cũng sẽ vui mừng, rồi mở cái hòm
quần áo ra trước khi Seita kịp trả lời. Có vẻ bà ta đã nhân lúc hai anh em đi
vắng kiểm tra mọi thứ bên trong, thành thạo lấy hai hay ba bộ trải ra chiếu,
“Cái này chắc đổi được yến rưỡi gạo. Seita cũng cần thêm dinh dưỡng, khỏe mạnh
để còn đi lính chứ.”
Seita nhớ đây là
bộ kimono mẹ đã mặc hồi trẻ, trong suốt buổi dự giờ của phụ huynh, cậu cứ quay
lại nhìn để chắc chắn rằng mẹ đẹp nhất, nhìn mẹ đầy tự hào. Rồi lần đi gặp bố ở
Kure, mẹ trẻ ra không ngờ, cậu vui vẻ sờ chiếc áo khi ngồi trên tàu. Nhưng giờ
đây, nghe thấy từ yến rưỡi gạo, yến rưỡi, không hiểu sao cậu sướng run người.
Khẩu phần gạo hiếm hoi phân phát cho cả cậu và Setsuko tính ra chưa được nửa
rá, vậy mà hai anh em phải ăn trong năm ngày.
Quanh Manchitani
toàn nhà nông.
Bà cô góa nhanh
chóng quay về ôm theo túi gạo, đổ đầy vào chiếc lọ cổ rộng vốn đựng mơ muối của
Seita, phần còn lại cho vào thùng gỗ để gạo của gia đình mình. Hai, ba ngày
đầu, hai anh em được ăn no nê, nhưng ngay sau đó lại quay về ăn cháo. Khi cậu
tỏ ra bất bình, bà cô nói, “Seita, cháu đã lớn rồi, phải nghĩ đến việc giúp đỡ
lẫn nhau. Đã không góp chút gạo nào thì đòi ăn cái gì, không chấp nhận được.”
Dù chấp nhận hay
không, bà ta vẫn vui vẻ chuẩn bị hộp cơm trưa cho con gái và cơm nắm cho người
khách trọ bằng phần gạo đổi từ những chiếc kimono của mẹ Seita, trong khi chỉ
cho hai anh em ăn khô dầu đậu tương.
Setsuko vừa được
gợi lại mùi vị của cơm nên không còn muốn ăn món này nữa.
“Sao cô lại nói
như vậy, đây là gạo của chúng cháu!”
“Cái gì, ý cháu là
cô đang lừa mấy đứa? Nói hay quá nhỉ, cô đã cho hai đứa mồ côi đến ở rồi mà còn
bị oán trách thì cô không chăm sóc cho nữa. Được, vậy chúng ta ăn riêng ra, hết
phàn nàn rồi chứ? Mà này Seita, ở Tokyo cháu cũng có người thân đấy thôi, cái
người nào đó ở đằng ngoại ấy, sao không viết thư cho họ? Biết đâu rồi
Nishinomiya cũng sẽ bị ném bom.” Tuy không bảo Seita đi ngay nhưng bà ta đã nói
huỵch toẹt suy nghĩ của mình.
Cũng không phải vô
lý hai anh em cậu cứ bám mãi ở đây nhưng dẫu sao họ cũng chỉ là nhà vợ em họ
của bố. Đúng là cậu còn họ hàng gần hơn ở Kobe, nhưng mọi thứ đã cháy hết nên
không liên lạc được với họ.
Seita ra tiệm tạp
hóa mua cái muôi làm bằng vỏ sò gắn thêm cán dài, một nồi đất, lọ đựng nước
tương, và một cái lược bằng gỗ hoàng dương giá 10 yên cho Setsuko.
Buổi sáng và tối,
cậu nấu cơm bằng bếp than đi mượn, rau thì có rau mầm, rau bí luộc lên, còn có
món ốc bắt dưới ao đem hầm tương và mực khô ngâm nước rồi hầm.
“Cứ ngồi thoải
mái, không cần nghiêm chỉnh quá đâu.”
Setsuko ngồi quỳ
như vẫn được dạy, mặt hướng về chiếc bát đặt sơ sài trên chiếu, không có khay
đựng.
Ăn xong, Seita
lười biếng nằm ưỡn người ra.
“Anh sẽ biến thành
con bò đấy,” Setsuko nhắc nhở.
Seita cảm thấy
thoải mái khi tách riêng ăn uống, nhưng cậu không chu toàn được mọi việc. Không
biết Setsuko bị lây ở đâu mà khi chải tóc cho cô bé bằng chiếc lược gỗ hoàng
dương, chấy và trứng chấy rơi lả tả. Rồi khi giặt giũ cậu sơ suất phơi quần áo
ra ngoài, “Máy bay địch sẽ phát hiện đấy!” Bà cô góa gắt gỏng. Cậu đã rất cẩn
thận khi phơi quần áo nhưng không hiểu sao vẫn bị dính bẩn.
Chuyện hệ trọng
hơn cả là hai anh em không được dùng nhà tắm nữa, ba ngày mới được vào một lần
và phải tự mang nhiên liệu đến.
Sau một thời gian,
Seita cảm thấy thật phiền toái. Ban ngày, cậu mua tạp chí phụ nữ mẹ hay đọc ở
tiệm bán sách cũ trước ga Shukugawa về, nằm lăn ra đọc.
Còi cảnh báo vang
lên, đài thông báo một đội hình máy bay quy mô lớn đang đến. Cậu không muốn
chui xuống cái hầm tránh bom sơ sài của nhà nên kéo Setsuko trốn vào hang sâu
đối diện bờ ao. Cũng lại “nhờ ơn” bà cô góa, hai anh em bị những người hàng xóm
đàm tiếu. Họ vốn đã chán ngán bọn trẻ mồ côi do chiến tranh, bảo bằng tuổi của
Seita lẽ ra phải hăng hái tham gia hoạt động phòng cháy chữa cháy của người dân
mới phải. Nhưng với một người đã tận tai nghe tiếng bom rơi, tận mắt thấy tốc
độ lửa lây lan như Seita, một hay hai chiếc máy bay thì còn được chứ cả một đội
hình thì cậu không muốn đối mặt.
Mùng 6 tháng Bảy,
giữa cơn mưa còn sót lại của mùa mưa, những chiếc B29 tấn công Akashi.
Từ trong hang,
Seita và Setsuko lơ đễnh nhìn mưa rơi tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt
ao. Setsuko ôm con búp bê vẫn thường mang theo, “Em muốn về nhà, em không muốn
ở nhà cô nữa.” Trước đó cô bé không kêu ca gì mấy, nhưng giờ nói giọng như sắp
khóc.
“Nhà chúng ta cháy
hết rồi, không còn gì nữa.”
Nhưng đúng là hai
anh em không thể ở nhà bà cô góa lâu hơn.
Tối đến Setsuko
nằm mơ khóc toáng lên, bà cô góa ập đến như đã rình sẵn, “Con trai và con gái
nhà này đều phải làm việc vì tổ quốc, cậu làm gì cho nó hết khóc đi, ồn ào thế
này ai ngủ được!”
Bà ta đóng sập
cửa. Setsuko càng nức nở to hơn vì thái độ hung hăng ấy, Seita đành bế con bé
ra đường.
Những con đom đóm
vẫn còn đó, trong thoáng chốc cậu nghĩ giá không có Setsuko ở đây. Trên lưng
cậu, cô bé nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Có lẽ là tưởng tượng, nhưng cậu cảm
thấy Setsuko nhẹ bẫng đi, muỗi đậu đầy mặt và tay con bé, nếu gãi nhất định sẽ
mưng mủ.
Bà cô góa vừa rời
nhà, Seita liền mở đàn organ cũ của con gái bà ta ra, ngập ngừng chơi Cờ cá chép, bài hát đầu tiên cậu
học, và hát cùng Setsuko.
“A bê xê là xề
bánh đúc, u cờ úc là cục mắm tôm, ô mờ ôm là nơm bánh dày...” Sau khi chuyển
sang chế độ trường Quốc dân, a bê xê được cải biên thành a bờ cờ.
“Đủ rồi, thời buổi
chiến tranh mà chúng mày làm gì thế, rồi cô chúng mày lại ăn mắng thôi, ngu
xuẩn!” Không biết bà cô góa về từ lúc nào, tức giận đùng đùng, “Thật đúng là
cái đồ xúi quẩy, nhà bị ném bom thì sao, chẳng được tích sự gì. Không tiếc mạng
mình thì vào hang mà sống đi!”
“Đã thế đây sẽ là
nhà của anh em mình nhé. Ở trong hang này không còn ai đến làm phiền nữa, anh
cùng Setsuko hai người muốn làm gì cũng được.” Hang động được đào sâu vào
trong, cột chống to chắc, chỉ cần mua một ít rơm từ nông trại về rải và mắc màn
thì không phải lo gì nữa, nghĩ vậy Seita bị kích thích, phần nào cảm thấy như chơi
trò mạo hiểm đúng với lứa tuổi. Khi còi cảnh báo tắt, cậu yên lặng thu dọn đồ
đạc, “Xin lỗi đã làm phiền cô trong thời gian dài, chúng tôi sẽ chuyển đến một
nơi khác.”
“Nơi khác? Nơi
nào?”
“Chúng tôi cũng
chưa biết.”
“Vậy sao? Thôi thì
đi cẩn thận nhé. Tạm biệt bé Setsuko.” Bà ta cười miễn cưỡng rồi chui tọt vào
nhà.
Seita cố gắng mang
theo hòm quần áo, hộp tro cốt của mẹ cùng giỏ mây, chăn đệm, màn và đồ dùng nhà
bếp.
Nhìn kĩ lại, nơi
này chỉ là một cái hốc, phải sống ở đây cũng thật buồn. Cậu xin được ít rơm,
mua được ít hành lá, củ cải ở một nông trại cậu xông đại vào. Nhưng hơn tất cả
là Setsuko nô đùa nhảy nhót, “Đây là bếp, đây là cửa ra vào...” Đột nhiên có vẻ
bối rối, “Nhà vệ sinh ở đâu?”
“Đừng lo, ở đâu
cũng được hết, anh sẽ đi cùng em.”
Setsuko nhẹ nhàng
ngồi xuống đống rơm. Seita nhớ bố từng nói, “Con bé này chắc chắn sẽ trở thành
một người đẹp tinh tế.” Seita không hiểu từ tinh tế nghĩa là gì nên hỏi lại bố.
“Ừm, có thể nói là tao nhã.” Đúng là cô bé rất tao nhã, hơn nữa còn giàu lòng
trắc ẩn.
Tuy đã quen với
việc hạn chế đèn đuốc, nhưng bóng tối trong căn hầm vào buổi đêm như nhuộm đen
mọi thứ. Mắc dây màn lên cây cột chống, hai anh em chui vào trong, nghe tiếng
muỗi bay vo ve thành đàn bên ngoài màn, vô thức xích lại gần nhau. Seita ôm hai
chân trần của em vào bụng, đột nhiên lòng trào lên xót xa, bèn vô thức ghì cô
bé chặt hơn.
“Anh ơi, đau!”
Setsuko kêu lên sợ hãi.
“Đi dạo không?”
Không ngủ được,
hai anh em dắt nhau ra ngoài đi tiểu. Trên đầu chúng, đèn hiệu xanh đỏ của máy
bay Nhật nhấp nháy, hướng về phía Tây.
“Đặc công đấy.”
“Ừm,” Setsuko gật
đầu mà chẳng hiểu gì cả, “Nhìn như đom đóm ấy.”
“Ừ nhỉ.” Seita
bỗng nảy ra ý tưởng bắt đom đóm thả vào trong màn để sáng hơn một chút. Không
hẳn là bắt chước Xa Dận*, nhưng cậu
cũng tóm lấy những con đom đóm trong tầm tay mình thả vào màn. Năm hay sáu con
bay lượn tạo nên ánh sáng lập lòe rồi đậu lên màn nghỉ lấy sức.
Seita bắt được hơn
trăm con, không đủ nhìn rõ mặt nhau nhưng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Dõi theo
chuyển động nhẹ nhàng của bầy đom đóm, hai anh em dần chìm vào giấc mơ về những
vệt sáng đom đóm.
Trong lễ duyệt
binh Hải quân tháng Mười năm 1935, một màn trình diễn ánh sáng hình con tàu
được tổ chức trên sườn núi Rokko. Nhìn từ đây, hạm đội liên hợp và tàu sân bay
trên vịnh Osaka trông như những cái que lớn nổi trên mặt nước. Trên mũi tàu
chiến, người ta căng bạt trắng. Bố lúc đó lên tàu tuần dương Maya, Seita ra sức
tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng chiếc tàu nổi bật với đài chỉ huy dốc đứng
như vách đá đâu. Tiếng nhạc Khúc
quân hành của hải quân vọng lại đứt quãng, có lẽ là ban nhạc kèn đồng
của Đại học Thương mại Osaka trình diễn. Những pháo đài sắt nổi trên mặt nước
sẽ không bao giờ lùi bước trong bất cứ trận chiến phòng thủ hay tấn công nào.*
Seita băn khoăn
không biết bố đang chiến đấu ở đâu, tấm ảnh đã lốm đốm vết đen do thấm mồ hôi.
Cậu so sánh đạn chiếu sáng bắn ra từ máy bay địch pằng pằng pằng với ánh lửa
đom đóm, đúng rồi, đạn chiếu sáng của pháo cao xạ cậu thấy trong trận ném bom
đêm 17 tháng Ba hệt như những con đom đóm bay lơ lửng trong gió rồi bị nuốt
chửng vào trời đêm. Đạn bắn thế có trúng không nhỉ?
Sáng ra, phân nửa
số đom đóm chết rơi xuống sàn, Setsuko chôn xác chúng ở cửa hầm.
“Em đang làm gì
đấy?”
“Em đang làm mộ
cho đom đóm!” Cô bé vẫn cúi gằm, “Mẹ cũng đang ở dưới mộ mà.”
Seita không biết
phải nói gì.
“Em hỏi cô, cô bảo
mẹ đã chết rồi và đang ở dưới mộ.” Lần đầu tiên Seita khóc, mặt lem luốc nước
mắt, “Khi nào đó chúng ta sẽ đi thăm mộ mẹ. Em nhớ không Setsuko? Em đã từng
đến nghĩa trang Kasugano gần Nunobiki rồi đấy, mẹ đang ở đó.” Trong một ngôi mộ
nhỏ dưới cây long não. Phải rồi, nếu không để khúc xương này ở đó, có lẽ mẹ sẽ
không siêu thoát được, Seita nghĩ.
Người dân địa
phương đã trông thấy Seita đi lấy nước và đổi kimono của mẹ cho nông dân để lấy
gạo, họ nhanh chóng biết hai anh em đã đến sống trong hang động, nhưng không ai
lại gần.
Seita nhặt cành
cây khô để thổi cơm, cơm không đủ mặn thì đổ ít nước biển vào, tuy dọc đường đi
lấy nước trở thành mục tiêu của máy bay P51, nhưng nhìn chung là những ngày
thanh bình. Tối đến hai anh em được đom đóm trông nom nên dần quen với cuộc
sống trong hang.
Seita bị chàm giữa
các ngón ở cả hai tay. Setsuko cũng ngày càng suy yếu. Hai anh em thường đợi
đến tối mới lần ra hồ trữ nước, Seita vừa tắm cho em vừa nhặt ốc trong hồ.
Xương vai và xương sườn Setsuko ngày một trơ ra.
“Em phải ăn nhiều
hơn mới được.” Seita định bắt mấy con ễnh ương nên đưa mắt nhìn xung quanh,
tiếng kêu ầm ĩ mà không thấy con nào. Tuy bảo em phải ăn nhiều hơn, nhưng số
kimono có thể đổi lương thực của mẹ đã hết. Ở chợ đen bán 3 yên một quả trứng,
100 yên gần 2 lít dầu, 20 yên chưa được 4 lạng thịt bò, 250 yên cân rưỡi gạo,
nhưng nếu không biết đường đi nước bước thì khó mua như bắt sao trên trời.
Sống gần thành
phố, mấy người nông dân dần khôn ra, không bán gạo lấy tiền nữa, nên chẳng bao
lâu hai anh em đành quay lại ăn cháo đậu tương.
Đến cuối tháng
Bảy, Setsuko nổi ghẻ. Tối đến Seita có cố làm sạch đống bọ chét bám trên người
Setsuko đến mấy, thì sáng hôm sau chúng sẽ lại bám tầng tầng lớp lớp trong nếp
áo cô bé. Những con chấy màu tro nổi điểm đỏ như màu của máu. Cho rằng đó là
máu Setsuko, Seita điên tiết vặt từng cái chân bé tí của chúng ra, tra tấn đến
chết. Nhưng những nỗ lực của cậu cũng không giải quyết được vấn đề, cậu thậm
chí còn nghĩ xem đom đóm có ăn được không.
Chẳng mấy chốc, Setsuko
chắc phải kiệt sức lắm nên khi cậu đi ra biển, cô bé chỉ bảo “Em sẽ đợi ở đây”
rồi ôm lấy con búp bê, nằm vật ra.
Hễ ra ngoài, Seita
lại thó trộm mấy quả dưa chuột hay cà chua xanh mới bằng ngón tay út từ vườn
rau nhà dân cho Setsuko ăn. Lần nọ, thấy một cậu bé năm hay sáu tuổi đang gặm
thứ gì tròn như quả táo, cậu liền giật lấy chạy về, “Setsuko, anh có táo cho em
ăn đây!”
Đúng như cậu mong
đợi, cô bé sáng mắt, cắn một miếng, nhưng rồi lập tức bảo đây không phải táo.
Seita cắn thử, đó là một củ khoai sống đã gọt vỏ.
Vui mừng quá thất
vọng nhiều, Setsuko ứa nước mắt.
“Khoai cũng tốt
chứ sao, ăn nhanh lên không là anh lấy đấy.” Seita mạnh miệng thế thôi chứ bản
thân cũng nghẹn ngào.
Cậu không biết
hoạt động phân phối thức ăn hiện nay thế nào, hồi trước họ từng nhận được diêm,
muối hạt và gạo. Thỉnh thoảng đọc trên báo thấy tin về việc phân phối lương
thực, nhưng những thứ này hai anh em không nhận được vì không phải dân địa
phương. Những thứ lấy trộm từ vườn rau nhà dân không đủ cho hai người nên tối đến,
Seita lại bới trộm ruộng khoai hay nhổ trộm mía ở các nông trại để lấy nước cho
Setsuko uống.
Tối 31 tháng Bảy,
Seita đang bới ruộng thì còi cảnh báo hú vang, cậu bất chấp tiếp tục đào khoai,
nhưng ngay cạnh đấy có một căn hầm ngoài trời, nông dân đang trú bên dưới phát
hiện ra và đánh cậu một trận nên thân.
Khi còi cảnh báo
kết thúc, cậu bị lôi về hang của mình. Dưới ánh đèn pin, người nông dân bắt quả
tang nắm lá khoai cậu để dành định hầm ăn, một chứng cứ không thể chối cãi.
“Cháu xin lỗi, xin
hãy tha cho cháu.” Trước mặt Setsuko đang run rẩy, Seita chắp tay xin lỗi nhưng
người nông dân không tha. “Em gái cháu đang ốm, nếu cháu không ở đây nó sẽ
không sống nổi mất.”
“Dù với lý do gì
thì bới ruộng trộm rau thời chiến vẫn là tội nặng.” Ông ta đá cậu ngã sấp, tóm
lấy lưng, “Đi nhanh lên, họ sẽ tống mày vào tù.”
Thế nhưng, viên
cảnh sát trong đồn lại rất từ tốn.
“Có vẻ trận ném
bom đêm nay nhằm vào Fukui,” anh ta xoa dịu người nông dân đang kích động và
giáo huấn Seita một bài nhưng rồi thả ngay.
Khi cậu ra khỏi
đồn, không biết bằng cách nào, Setsuko đã đứng đó. Hai anh em quay trở lại hang
động, Setsuko xoa lưng Seita đang khóc nức nở không thôi, gặng hỏi, “Anh đau ở
đâu à? Không được rồi, phải gọi bác sĩ đến tiêm thôi.” Setsuko nói với giọng
điệu giống hệt mẹ.
Tháng Tám, những
chiếc máy bay đậu trên tàu sân bay đến tấn công liên tục, Seita đợi khi có báo
động ném bom mới ra ăn trộm.
Mọi người khiếp sợ
đống máy bay nhấp nháy đèn trên bầu trời mùa hè, nhìn thì ở tít xa nhưng bất cứ
lúc nào cũng có thể rải đạn lên đầu mình, nên ai nấy đều rúm ró dưới hầm. Seita
thừa cơ luồn vào bếp nhà người ta bằng cửa chính đang mở toang, vơ mọi thứ
trong tầm tay.
Đêm mùng 5 tháng
Tám, khu vực trung tâm Nishinomiya bị thiêu rụi làm người dân Manchitani đang
sống an bình trước đó cũng sợ run, nhưng với Seita đây lại là cơ hội tốt.
Giữa màn âm thanh
hỗn độn khủng khiếp xen lẫn tiếng bom nổ, cậu lẻn vào một khu phố vắng ngắt,
không cả người lớn lẫn trẻ con, như nơi cậu đã bắt gặp hôm mùng 5 tháng Sáu.
Cậu lấy một bộ kimono để đổi gạo, bỏ qua ba lô, không thể cầm hết đi vì còn
phải phủi tàn lửa vương vãi rồi nấp dưới nắp cống bằng đá, khom mình tránh dòng
người ào ạt chạy nạn.
Trên bầu trời đêm,
khói bay ra từ những đám lửa trôi lờ lững, đội B29 bay về phía núi. Seita không
còn sợ nữa, thậm chí muốn giơ tay hướng ra biển vẫy gọi, “Này!”
Lợi dụng lúc hỗn
loạn, cậu chọn lấy chiếc kimono sặc sỡ xem chừng đổi được nhiều thức ăn hơn.
Hôm sau, cậu không có gì để bọc lại, đành giấu chiếc kimono tay dài màu sắc hoa
lệ dưới áo và trong quần mình, cứ bước đi nó lại tụt xuống, trông như cái bụng
phệ của con ếch. Hai tay cậu ôm lấy phần bụng phình ra, mang nó đến hộ nông
dân. Nhưng năm nay hình như không được mùa, mọi người bắt đầu có xu hướng không
bán gạo.
Seita sợ bị dân
trong vùng để ý nên phải tìm đến tận Nigawa ở Nishinomiya Kitaguchi, nơi đồng
lúa la liệt những hố bom, dù vậy cũng chỉ đổi được ít cà chua, đậu nành lông và
đậu cô ve.
Setsuko bị tiêu
chảy không dứt. Nửa người bên phải trắng nhợt đến trong suốt, nửa bên trái mưng
mủ đầy vảy ghẻ.
Khi Seita đem em
ra biển tắm, cô bé cứ khóc rấm rứt không thôi. Cậu mang bé đến bác sĩ ở trước
nhà ga Shukugawa.
“Cần bổ sung dinh
dưỡng nhé,” bác sĩ đặt ống nghe lên ngực Setsuko khám qua loa, cũng không kê
thuốc gì cả.
Dinh dưỡng có
nghĩa là thịt cá trắng, lòng đỏ trứng, bơ, có thể cả thức uống bổ sung dinh
dưỡng nữa. Trước đây đi học về cậu thường ăn sô cô la sản xuất ở Thượng Hải bố
gửi qua bưu điện, khi bụng dạ ậm ạch sẽ nạo táo, lấy gạc vắt nước uống.
Nghe qua tưởng như
đã là chuyện rất xa xưa, nhưng thật ra cách đây hai năm, anh em cậu có mọi thứ,
mà không, chỉ mới hai tháng trước thôi mẹ vẫn ninh đào với đường và mở hộp thịt
cua rồi bánh thạch cho hai anh em, nhưng Seita không ăn vì không thích đồ ngọt.
Cậu còn vứt cả hộp cơm nấu từ gạo Indica mẹ làm trong ngày “Vì sự nghiệp chấn
hưng Châu Á”* bởi
thấy nó có mùi rất kinh, rồi cả những món cậu nuốt không trôi khi ăn lần đầu
như đồ chay chán ngắt của chùa Obakusan Manpuku, bánh canh bột mì.
Tất cả đều như
giấc mơ.
Setsuko không còn
cả sức để giữ con búp bê vật bất ly thân. Nó nằm trong tay cô, đầu lắc lư theo
nhịp chân. Chân tay lấm lem bụi đất của búp bê trông còn mũm mĩm hơn Setsuko.
Seita ngồi bệt
xuống bờ đê sông Shukugawa.
Ngay cạnh đó có
người đàn ông và chiếc xe kéo chất một cây đá lạnh, ông ta đang dùng cưa kèn
kẹt cưa nhỏ nó ra.
Seita nhặt những
mảnh đá vụn, chấm ướt môi Setsuko.
“Đói rồi phải
không?”
“Ừm.”
“Em muốn ăn gì
nào?”
“Tempura này,
sashimi này, mì thạch nữa.”
Hồi xưa, khi nhà
nuôi con chó tên Bell, Seita không thích tempura nên hay lén lút chừa lại, vứt
cho nó ăn.
“Hết chưa?”
Gọi là muốn ăn,
thật ra chỉ là nhớ lại mùi vị của các món, thế cũng tốt chán. Xem kịch ở
Dotonbori xong, trên đường về, hai anh em được mẹ cho ăn lẩu cá ở Maruman. Mỗi
người được một quả trứng nhưng mẹ đã nhường cho hai anh em phần của mình.
Seita còn được bố
cho đi cùng đến chợ đen khu Nankin* ăn
món Trung Hoa. Cậu kéo ra một sợi dài từ củ khoai hầm với nước đường và tương,
thắc mắc “Có phải nó bị thiu không nhỉ?” làm mọi người bật cười. Cậu từng móc
lấy một viên kẹo ngậm từ bọc đồ thăm hỏi lính ra trận, xỉa chút sữa bột của
Setsuko, trộm quế trong cửa hàng kẹo, khi đi tham quan cùng lớp còn chia táo
cho cậu bé nghèo chẳng có gì ngoài viên ngậm và kẹo Glico*.
Đang suy nghĩ về
những thứ đó, Seita bỗng quay lại thực tại. Phải rồi, cần cho Setsuko ăn nhiều
dinh dưỡng hơn. Cậu bồn chồn không yên, bế cô bé lên quay về hang.
Nhìn Setsuko nằm
ôm con búp bê lơ mơ ngủ, Seita đã nghĩ hay cắt ngón tay cho cô bé uống máu. Mà
không, chỉ thế thôi chưa đủ, còn phải bắt ăn cả thịt trên ngón tay nữa.
“Setsuko, tóc em
bù xù quá.”
Chỉ mỗi mái tóc là
đầy sức sống, mọc rất dày.
Seita nâng em dậy
để tết tóc, vừa luồn tay qua tóc tay đã bám đầy chấy.
“Cảm ơn anh.” Khi
tóc được tết gọn lại, hai hốc mắt hõm xuống sâu hoắm của cô bé lại càng nổi
bật. Không biết Setsuko đang nghĩ gì mà nhặt hai viên đá gần tầm tay lên, “Mời
anh.”
“Gì cơ?”
“Anh có muốn ăn
cơm hay uống trà không?” Đột nhiên cô bé trở nên hoạt bát, “Để em lấy cho anh
bã đậu xào nữa nhé,” và xếp mấy cục đất đá lại như chơi đồ hàng, “Mời anh, anh
không ăn à?”
Trưa ngày 22 tháng
Tám, Seita đi bơi ở hồ trữ nước về thì Setsuko đã tắt thở.
Cô bé gầy xơ xác,
chỉ còn da bọc xương, tắt tiếng từ hai hay ba ngày trước, kiến bò lên mặt cũng
không đủ sức phủi đi, nhưng đến tối mắt cô bé dường như động đậy, dõi theo ánh
lửa đom đóm.
“Chúng bay lên,
bay xuống, a, dừng lại rồi,” Setsuko thều thào yếu ớt.
Một tuần trước,
khi Nhật Bản tuyên bố thua trận, Seita bất giác hét lên, “Hạm đội liên hợp sao
rồi?”