Tại căn phòng ngủ của Trục Đông Quân, anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên chiếc giường của bản thân.
Mặc dù lúc trước đã được cung cấp máu của thần nữ để bồi bổ cho sức khoẻ của bản thân, tuy nhiên, chừng đó vẫn không đủ để anh hồi phục lại sức lực của mình.
Tình trạng của anh khiến cho bác quản gia vô cùng lo lắng, ông chỉ có thể đi tìm Hạ Lưu Ly để cô cung cấp máu tiếp cho Trục Đông Quân.
Lúc này, cô đã tỉnh lại nhờ thuốc đặc trị của nữ hoàng tinh linh gửi đến.
Vì không thể sử dụng sức mạnh để chữa trị vết thương triệt để cho cô nhưng vẫn có thể sử dụng thuốc của con người tăng khẳng hồi phục lên gấp nhiều lần.
“Sao mà mình thoát khỏi đó được nhỉ? Là Trục Đông Quân giết quỷ nữ sao?”
Cô ngồi lẩm bẩm một mình trong phòng.
Mặc dù đã trở về an toàn nhưng cô không hiểu sao trái tim mình có cái gì đó đang kí sinh bên trong đó và đang có khả năng lớn lên rồi đâm xuyên qua ngực cô thoát ra ngoài.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là suy đoán của cô thôi, cô vẫn chưa xác định được rõ ràng tình trạng của mình nên không có quyết định xử lý ngay được.
“Cốc..cốc..cốc...”
Bất chợt cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa liên hồi, “Vào đi, cửa không khóa.”
Cánh cửa phòng mở ra, người bước vào là bác quản gia với khuôn mặt khó xử mà nhìn cô với ánh mắt xót xa, “Xin lỗi vì đã làm phiền phu nhân, nhưng trường hợp của chủ nhân thực sự đang rất nguy kịch, cần người đến giúp.”
Nhờ có thuốc đặc trị của nữ hoàng tinh linh nên bây giờ cơ thể cô đã thấy khá hơn rất nhiều.
Để cho Trục Đông Quân hút máu thêm thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng.
Hạ Lưu Ly từ tốn rời khỏi giường, đi theo bác quản gia đến phòng của Trục Đông Quân, nào ngờ cánh cửa phòng lại bị khoá chặt lại, không thể mở ra được.
“Kì lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn mở bình thường mà, sao giờ lại cứng như đá vậy?”
Bác quản gia cố gắng hết sức để đẩy cửa mở, tuy nhiên tất cả sự cố gắng chỉ là vô ích, cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
Hạ Lưu Ly nghiêng đầu nhìn cánh cửa, cô ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào khác toả ra từ trong căn phòng.
Đó cũng là mùi của ác ma tuy nhiên lại không phải là mùi của Trục Đông Quân, mà là mùi của Viễn Băng Băng.
“Nè, tôi nghĩ là nên đạp nát cái cửa luôn đi, chứ có người hạ chú rồi, không mở được đâu.” Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng góp ý với bác quản gia.
Khuôn mặt ông ấy thể hiện rõ ràng sự phản đối kịch liệt đối với ý kiến ngẫu hứng này của cô.
Chỉ thấy ông ấy lùi lại một bước, sau đó đẩy cô đến trước cánh cửa rồi nói:
“Tôi nghĩ phu nhân có thể phá được chú thuật này đấy ạ, dù sao người mà chủ nhân xem trọng nhất vẫn là người mà, nên sẽ mở cửa cho người thôi.”
Hạ Lưu Ly đứng suy nghĩ vài giây, sau đó lùi chân trái ra đằng sau, lấy đà một cách nhanh chóng đạp phăng cái cửa lớn trước mặt.
Hành động của cô nhanh đến nỗi bác quản gia cũng không kịp trở tay, nhưng cũng may cánh cửa chưa có hư, chỉ là phá bỏ được bùa chú đã hạ lên cửa mà thôi, vẫn còn dùng tốt chán.
Cánh cửa mở ra, trước mặt hai người họ là một cảnh tượng khó có thể nuốt nổi.
Theo lời của bác quản gia thì Trục Đông Quân đang hôn mê bất tỉnh, vậy mà giờ hắn đang bóp chặt cổ của Viễn Băng Băng với khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt đỏ thẫm của anh sáng rực trong căn phòng tối.
Bác quản gia nhanh chóng đi đến ngăn cản chủ nhân làm hành động dại dột, ai ngờ lại bị anh một chưởng đẩy ra xa.
“Khụ...khụ...toang rồi, sức tôi không có bì kịp được với ngài ấy.” Ông ấy khó khắn bám vịn vào bức tường mà đứng dậy.
Hạ Lưu Ly cũng đành phải bó tay, cô đi đến thử nói lời ngon ngọt với anh: “Được rồi, đừng làm loạn nữa.
Mau thả cô ta ra đi, nếu không cô ta sẽ chết thật đấy.”
Trục Đông Quân giống như một chú cún con, ngoan ngoãn thả tay khỏi cổ của Viễn Băng Băng, sau đó ôm chầm lấy Hạ Lưu Ly như một đứa nhỏ đang bị tổn thương.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu của anh.
“Ngoan lắm.”
Đây là lần đầu tiên Viễn Băng Băng nhìn thấy có người có thể thuần phục được đại ác ma, ngoài trừ mẹ của anh ấy ra.
Cô ta biết rằng tình cảm mà Trục Đông Quân dành cho hạ Lưu Ly không còn là tầm thường nữa.
Sự ghen ghét, đố kỵ bắt đầu nổi dậy, Viễn Băng Băng định một tay bóp chết Hạ Lưu Ly trong thoáng chốc thì lại bị viên quản gia đánh ngất đi.
Ông ấy trịnh trọng cúi đầu xin lỗi cô:
“Thật ngại quá, tính mạng của chủ nhân giao lại cho phu nhân rồi, tôi xin phép ra ngoài.”
Dứt lời, ông ấy bế Viễn Băng Băng rời đi nhanh chóng rồi đóng cánh cửa phòng lại.
Ông ấy thở dài mà nhìn vị tiểu thư trong lòng: “Thật đáng tiếc, từ nay, cô sẽ không thể đến đây nữa rồi đó.”