Trục Đông Quân thất thần vài giây, anh cũng không hiểu tại sao mình lại có một xúc cảm lạ thường đối với cô như vậy.
Rõ ràng, người có vị thế và sức mạnh vẫn luôn là anh, tại sao lại phải nhẫn nhịn sự thèm khát của bản thân như thế chứ? Lẽ nào...anh đã động tâm với người con gái trước mặt rồi chăng? Mặc dù biết rõ tình cảm đó nhưng tâm trí anh vẫn kịch liệt chối bỏ mà hiện ra một lý do khác với cô:
“Không, chỉ là cô mất máu quá nhiều, tôi không muốn trở thành kẻ bắt nạt người khác, vậy nên mau cầm máu đi.”
Khuôn mặt anh không hiểu sao lại đỏ bừng hết lên khi nói xong lời nói dối vừa rồi.
Anh bất giác quay mặt đi chỗ khác, đến cả hai cái sừng nhọn hoắt trên đầu cũng bị xúc cảm bất ngờ của anh kích động mà bắt đầu ngắn lại, rồi biến mất hoàn toàn.
Biểu cảm dễ thương này của anh làm cho Hạ Lưu Ly rất khó hiểu.
Rõ ràng chỉ nói vài lời thôi mà tại sao mặt anh lại đỏ như trái cà chua, đến nỗi sự kiểm soát cũng biến mất luôn vậy?
Không gian xung quanh họ càng bị ép chặt lại.
Vì sử dụng sức mạnh quá mức nên vết thương trước ngực của anh bắt đầu nứt ra, chảy máu không ngừng.
Hạ Lưu Ly nằm trong lòng anh cũng có thể ngửi thấy mùi máu ác ma đang xâm chiếm hết không khí của cô.
Có vẻ nếu như không được uống máu thần nữ thì vết thương này của anh sẽ cướp mất cái mạng của cả hai.
Hạ Lưu Ly không thèm nghĩ nhiều nữa, cô chủ động dùng hai tay xoay khuôn mặt của anh lại, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm của anh một cách bất ngờ, sau đó buông lời kích động anh:
“Bây giờ anh không hút máu của tôi thì cả hai sẽ chết chung với nhau đấy, vậy nên đừng nhẫn nhịn nữa...”
Chưa để cô nói hết câu thì sự thèm khát của Trục Đông Quân đã bùng lên dữ dội, anh cúi xuống cắn mạnh vào cổ của cô.
Được cung cấp sức mạnh một cách nhanh chóng, vết thương trước ngực của anh đã tạm thời được cầm máu lại, đồng thời nó đã tăng thể lực của anh lên gấp nhiều lần, đủ để anh càn quét một thành phố rộng lớn.
Chỉ thấy anh đứng thẳng dậy, ôm chặt cơ thể Hạ Lưu Ly trong tay mở rộng đôi cánh ác ma của mình ra, phá tan cái không gian máu chật hẹp đang ức chế họ.
Chỉ trong nháy mắt, cái hộp nát thành từng vụn nhỏ, rơi xuống mặt đất khô cằn, đen nháy.
“Cái gì? Sao các người có thể thoát ra được chứ?”
Quỷ nữ, ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn đại ác ma trước mặt.
Nó nhận ra rằng, sức mạnh, và thể lực của anh đã khác rất nhiều so với lần trước, giống như được biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Trục Dông Quân liếc mắt về phía quỷ nữ mà cười một cách khinh bỉ, chế nhạo nó:
“Chậc, đúng là một con quỷ ngạo mạn.
Nhốt ta trong cái lồng yếu ớt đó rồi thì ngươi có thể an nhan mà ngồi thưởng thức trà chiều được sao? Đúng là một đứa không có não.”
Nói xong, anh búng nhẹ tay một cái, không gian tứ phía xuất hiện.
Nó không phải là cảnh cửa đi vào, đi ra bình thường, mà là một lỗ hổng không gian, có thể hút bất cứ thứ gì và đưa chúng đến vực thẳm của địa ngục, không thể nào tái sinh được nữa.
Quỷ nữ bị bao vây, không thể dễ dàng thoát khỏi lực hút cực kì khủng khiếp của chúng.
Nó nhanh chóng gọi cứu viện đến.
“Dạ Ly, ngươi còn không mau xuất hiện thì ta sẽ vạch hết bộ mặt thật...”
“Xoạc..”
Không biết từ khi nào Hạ Lưu Ly đã nằm trong tay một tên áo đen, bịt mặt kín mít.
Hắn cầm lấy cánh tay đang cầm thanh kiếm trắng của Hạ Lưu Ly, đâm thẳng vào điểm chí mạng của quỷ nữ.
Trong nháy mắt, cơ thể của ả hoá đá sau đó tan thành cát bụi biến mất hoàn toàn.
Sự xuất hiện bất ngờ của tên áo đen cũng làm cho Trục Đông Quân rất bất ngờ.
Vừa nãy anh hút quá nhiều máu của Hạ Lưu Ly nên khiến cho cô bất tỉnh nhân sự.
Anh đã cẩn thận đặt cô xuống chỗ an toàn rồi tạo một kết giới bảo vệ vậy mà cái tên áo đen bí ẩn này lại có thể phá vỡ nó sao?
Trục Đông Quân đang định tiến đến cướp lại Hạ Lưu Ly thì không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó tất cả mọi người đều bị văng ra khỏi ảo cảnh mà quỷ nữ tạo ra.
Họ được đưa đến một bãi đất trống không người, chỉ có cỏ xanh và ánh sáng vàng nhạt của vầng trăng đang chiếm trọn lấy bầu trời đen tối.
Tên áo đen bí ẩn đó đặt Hạ Lưu Ly đang hôn mê xuống một gốc cây cổ thụ gần đó.
Hắn đứng lặng người nhìn cô một lúc, sau đó rời đi chỉ trong giây lát.
Những người còn lại vì va chạm không gian nên cũng đã ngất xỉu hết nằm trên cỏ xanh.
Bọn họ đã được đưa về biệt thự của bản thân nhanh chóng nhờ bác quản gia đại tài của Trục Đông Quân.
Chỉ là trong đám người bọn họ, chỉ có một mình Trĩnh Tĩnh Lẫm đã không quay trở lại thế giới thật này.