Quay lại phòng của Trục Đông Quân, căn phòng đã sáng hơn lúc nãy rất nhiều nhờ bác quản gia đã bật bóng của căn phòng lên.
Hạ Lưu Ly nhẹ nhàng vỗ vai anh rồi nói:
“Được rồi, ổn rồi, không còn người lạ ở đây nữa, anh buông tôi ra đi.”
Trục Đông Quân từ từ thả cô ra, anh ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt đỏ thẫm, nhưng không hề có ác ý như vừa nãy khi nhìn Viễn Băng Băng.
“Ngươi đi đi, ta ổn rồi, không sao hết.”
Câu nói này của anh làm cho Hạ Lưu Ly phát cáu.
Cô lặn lội đi từ đầu hành lang tới đây để giúp tên đại ác ma này trị thương vậy mà khi đến nơi anh ta lại lạnh lùng đuổi cô về phòng là sao? Hạ Lưu Ly ngang ngược không thèm để những lời nói của anh vào tai.
Cô thong thả ngồi xuống ngay cạnh anh rồi chất vấn:
“Tại sao lại không cần tôi nữa? Không phải quản gia nói anh nguy kịch lắm sao?”
Trục Đông Quân lạnh nhạt đáp: “Viễn Băng Băng cho ta uống thuốc trị thương rồi, ngươi không cần ngửa cổ cho ta máu nữa.”
Khi ngồi xuống cạnh anh, cô ngửi thấy mùi máu của tinh linh.
Để chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình, cô càng tiến lại gần miệng của anh hơn, đánh hơi vài cái.
“Anh...tin tưởng cô ta thế sao? Lỡ cô ta cho anh uống thuốc độc thì sao?”
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau khoảng một xăng ti mét nữa là chạm môi nhau rồi.
Trục đông Quân nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác rồi đáp cho có:
“Không, cô ta ép tôi uống nên tôi mới bóp cổ cô ta đấy.”
Mặc dù uống máu của tinh linh có thể giúp hồi phục vết thương một cách nhanh chóng, tuy nhiên Hạ Lưu Ly còn ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm khác, đó không phải dược liệu cầm máu hay trị thương gì cả mà nó giống như thuốc kích dục vậy.
Hạ Lưu Ly cảm thấy tình hình không ổn lắm, nên ngoan ngoãn rời đi.
“Vậy anh cố mà nhịn đi nhé, chúc may mắn, tôi về đây.”
Dứt lời, cô rời khỏi phòng anh chỉ trong tích tắc, tốc độ thần sầu như đang chạy thoát khỏi quái vật vậy.
Anh cũng không hiểu câu nói lạ lùng mà cô vừa nói, giống như đang cảnh báo anh điều gì đó thì phải.
Khuôn mặt Trục Đông quân bỗng chốc đỏ bừng lên như trái cà chua.
Ngực anh cảm thấy rất đau nhức, cơ thể bắt đầu có phản ứng lạ, toát mồ hôi liên tục, dục vọng của anh bắt đầu nổi dậy.
Hạ Lưu Ly trở về phòng, khóa trái cửa lại phòng khi Trục Đông Quân nổi điên, nửa đêm xông vào phòng cô làm chuyện xằng bậy.
“Hên là mình chạy nhanh, không là lại chịu thiệt rồi.”
“Rầm...rầm...”
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi thì cái cửa sổ trong phòng cô lại xuất hiện một con dị vật biến dị.
Cái đầu nó dài loằng ngoằng, bề ngoài được bao bọc bởi lớp vảy đen xì như cục than cháy.
Nhìn sơ qua cô cũng đoán được đó là một con mãng xà khổng lồ, điều khác biệt nhất của nó so với mấy con rắn khác chính là nó biết bay.
Đôi cánh nó giống như của nhưng con dơi vậy nhưng lại to gấp ngàn lần so với chúng.
Hạ Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã đập đầu liên tục về phía cửa sổ của cô.
“Cái quái gì vậy nè? Đã mệt sẵn rồi mà bọn quái vật dị hợm này còn tìm đến đây là sao?”
Bây giờ vấn đề lớn nhất của cô không phải đứng đây mà la hét và than thở, phải lập tức đi tìm Trục Đông Quân để anh ta đối phó với con quái vật kinh tởm này.
Cô vội vã mở cửa phòng, vậy mà không hiểu sao cửa lại bị kẹt, không thể mở được, điều này làm cho cô vô cùng hoang mang.
“Vừa nãy còn dùng được mà, sao giờ nó lại không dùng được nữa chứ?”
“Rầm...”
Cửa kính phòng cô đã bị cái đầu lớn của mãng xà đập nát.
Giờ đây, nó có thể trườn đến đớp cơ thể nhỏ bé của cô một các nhanh chóng.
Hạ Lưu Ly sợ hãi né tránh đòn tấn công của nó, cô cầm lấy thanh kiếm trắng ở đầu giường lên, tấn công nó.
Từng lưỡi kiếm mà cô tạo ra đều như là một cây gãi ngứa cho lớp vỏ đen của nó.
Chỉ trong nháy mắt, cô bị nó văng ra xa, đập mạnh vào bức tường hoa tráng lệ.
Đầu cô bắt đầu chảy máu, cơn choáng váng dần xâm lấn hết tâm trí của cô, làm cô không thể đứng vững được nữa.
Đôi mắt hoàng kim chìm vào trong giấc ngủ đông sâu thẳm.
Con mãng xà bị mùi máu của cô kích thích, trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, lao đến tấn công cô.
Thế nhưng, Hạ Lưu Ly yếu ớt vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một con người hoàn toàn khác.
Đôi mắt cô sáng rực ánh hoàng kim sắc bén, tay cầm chặt thanh kiếm trắng mà né tránh đòn tấn công của nó một cách nhanh chóng.
Cô giống như một chiến binh thực thụ, vô hồn vô cảm, cầm thanh kiếm lao đến chia đôi cái thân xác dài trăm mét của nó, sau đó là một đòn chí mạng ở trên đỉnh đầu mãng xà.
Cơn đau nhói ập đến, khiến con mãng xà quằn quại, bò lê lết dưới sàn nhà.
Vết kiếm đâm vừa rồi của cô chợt phát ra ánh hào quang bạc chói loáng, khiến con quái vật đó tan thành mây khói chỉ trong chốc lát.