" Bắc Thượng? Sao mọi người lại ở đây ? "
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Khương Bất Dạ nín cười quay đầu lại, quả nhiên là Thẩm Giao Giao.

Cô đang đi về phía này.
" Chị Giao Giao ? "
" Ừm..

" Thẩm Giao Giao gật đầu coi như chào lại " A, chú và cô cũng ở đây ạ ? "
" Chào con Giao Giao " Lý Duệ cười hiền từ chào cô, Cố Nhất thì chỉ gật đầu.
" Có chuyện gì vậy ạ ? Sao mọi người đều ở đây ? " Thẩm Giao Giao thấy tất cả ở đây thì không khỏi tò mò mà hỏi.
" À chỉ đem người nào đó đến khám bệnh mà thôi.

Còn con, sao lại ở đây ? " Lý Duệ nói còn liếc sang Cố Bắc Thượng và Lâu Thành đang đứng ngốc.

" À con dạo gần đây có chút mệt mỏi nên đến khám một chút " Cô quay sang cười nói với Lý Duệ.

Bà nhìn ngó xung quanh " Con đi một mình sao ?"

" Vâng " Lúc trả lời ánh mắt còn hơi liếc sang Cố Bắc Thượng.

Không phụ sự mong đợi của cô, hắn đúng thật đi về phía này nhưng lúc cô cúi đầu chờ hắn đến lại mãi không thấy, ngẩng đầu mới biết hắn đi về phía Khương Bất Dạ.

Cậu cực lực né tránh, vừa mới tìm cách trả thù người ta làm người ta mất mặt đương nhiên không thể ngay sau đó lại đứng cùng một chỗ.

Khương Bất Dạ nhìn hắn cười cười chân lùi về sau, cậu lùi một bước hắn tiến một bước, cậu dịch sang hắn cũng dịch theo.

Nhận thấy mắt Cố Bắc Thượng híp lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn Khương Bất Dạ đổ mồ hôi hột, cái áp lực này đúng là chỉ có nam chính mới có thể đem lại cho cậu.

Khương Bất Dạ từ bỏ ý định ăn vạ Lý Duệ mà đứng yên, cậu tránh được lúc này nhưng không tránh được cả đời.

Cố Bắc Thượng tiến về phía cậu lôi cậu đi, bất ngờ bị lôi đi cậu loạng choạng bước chân.

Đệt, không phải lôi cậu ra ngoài rồi khử luôn đấy chứ?

Khương Bất Dạ bắn ánh mắt cầu cứu lại thấy Thẩm Giao Giao kinh ngạc trong đôi mắt nhìn bọn họ và ánh mắt như ẩn chứa một loại cảm xúc khiến cậu thấy không an tâm.

Lắc nhẹ đầu, vì mải phân tích cái ánh mắt kia mà cậu quên cầu cứu kết quả là bị kéo thẳng một đường ra khỏi bệnh viện.

Cậu nhìn tấm lưng cao ráo rắn chắc phía trước, cảm khái, nửa kia của hắn sẽ có một chỗ dựa an toàn đây.

Nhưng mà...!ây đại ca, nửa kia của anh không phải đang đánh ý cô ta đi bệnh viện một mình rất cô đơn cần người đi cùng đấy à ? Không sợ mất vợ ?

Hai người đứng đối mặt nhau, cậu vì ngẩng lên nên có chút mỏi, hắn cũng vì cúi xuống mà mỏi.

Rứt khoát đều chui vào xe ngồi.

" Có chuyện gì ạ ?" Cậu cố làm vẻ ngây thơ vô ( số) tội mà hỏi hắn.

" Ánh mắt? " Hắn chỉ nói như vậy.

Ánh mắt? Ánh mắt gì ? Là như thế nào? Ủa anh trai, anh có biết kiểu nói không đầu không đuôi làm người khác khó mà hiểu được như vậy ở quê tôi là bị đánh lâu rồi.

Chưa đợi cậu nói gì hắn đã tiếp lời " Yêu sớm ? "

Lại gì đây ? Bây giờ Khương Bất Dạ mới nhớ lại, hình như từ lúc Thẩm Giao Giao đến hình như cậu vẫn đang soi xét đánh giá cô.

Không phải định đánh ghen đấy chứ ? Thể lực cậu đọ không nổi nam chính, help me ! Cứu mạng a !

" Đại ca, tuyệt đối không phải như anh nghĩ.

Em đối với Thẩm Giao Giao tuyệt đối không có ý gì, đồ không phải của mình em sẽ chẳng bao giờ dám đoái hoài* đến.

Anh không cần lo " Sợ hắn không tin nên cậu liền giơ ba ngón tay hướng trời cao " Điều em nói thật ".

* Đoái hoài : Để ý, quan tâm, nhớ đến mà chăm sóc, trông nom.
Cố Bắc Thượng khoanh tay dựa vào ghế xe nhìn Khương Bất Dạ gấp gáp giải thích như sợ nếu không kịp giây sau liền bị mình thủ tiêu.

Nói cũng lạ, Khương Bất Dạ lúc nhỏ và lúc lớn rõ ràng chẳng khác nhau mấy nhưng hắn cứ cảm nhận như đây là hai người hoàn toàn khác biệt nhau, vả lại từ lúc cậu về nước đến nay đều nhìn thấy hắn như nhìn thấy hổ, nhiều lần tức giận cũng không dám lớn tiếng xảy ra xô xát với hắn.

Điểm này rất không giống lúc nhỏ.

Cố Bắc Thượng híp mắt che đi sự nghi ngờ trong đôi mắt vì hắn biết người trước mặt này dù vẻ ngoài có vẻ lanh lợi vô hại nhưng thực chất không phải vậy.

Cô người hầu cũng cho là có địa vị trong nhà, nhưng tính tình có chút không tốt nói thẳng ra là kiêu, cậu mới chỉ về đây có một ngày lặp tức cô ta nghe lời răm rắp không dám đứng thẳng người kể cả khi cậu đã khuất bóng.

Hoặc ba đứa bé kia, Jonhny nhìn liền biết là kiểu cực kiệm lời không thích nói chuyện nhưng đối với thiếu niên lại sẽ nói nhiều hơn, cô bé tên Tiểu Ngũ mặc dù ngây thơ nhưng bị bắt nạt quá nhiều đã trưởng thành ở trước mặt thiếu niên lại như không chút phòng bị tin tưởng, kể cả nhóc mập Tiểu Bát lì lợm nghịch ngợm khó mà dạy dỗ lại vì thiếu niên chỉ đông phải đi đông, hoàn toàn nghe lời.

Hoặc như bà viện trưởng, đàm phán có vẻ như sắp không thành công chỉ vì câu nói liền không tiếp tục chần chừ mà đồng ý thỏa hiệp.

Hoặc như Triệu Uy, Triệu Thạc mắt nhìn người cũng không tồi, thiếu niên lại được bọn họ xưng anh em thân thiết như vốn đã lâu.

Nhìn Cố Bắc Thượng lại híp mắt suy nghĩ gì đó Khương Bất Dạ cho là hắn không tin đang nghĩ cách khử mình, may mắn vị cứu tinh của cậu đến rồi.

Lý Duệ và Cố Nhất lên xe ngồi ghế sau bọn họ, Lâu Thành ở ghế lái.

Thấy Khương Bất Dạ thở phào nhẹ nhõm bà lắc đầu cười cười.

" Bắc Thượng bắt nạt con à ?"

" A Không có ạ " Cậu nào dám ăn không nói có*.

*Ăn không nói có : ăn ở điêu ngoa, đặt điều, vu khống người khác.

" Vậy mau về nhà thôi "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play