Chương 3
Người có chút địa vị khi bị chất vấn đều chẳng vui vẻ gì.
Nhưng Phó Hách lại không hề tỏ ra không vui, gã cười ngượng ngùng, tay để trước ngực, tha thiết mong chờ nhìn Lâm Thần.
Có thể nói chiêu này vô cùng hữu hiệu.
Hình Tung Liên thấy người thanh niên kia vốn nghiêm trang đã phải bó tay, rất ngượng ngùng cầm lấy túi vật chứng trên bàn, nghiêm túc nói cho bọn họ biết: “Đây là cát thạch anh (1), hẳn là lấy ra từ Sa Bàn. Có một liệu pháp điều trị tâm lý tên là Trò chơi Sa Bàn (2), đại khái là dùng cát trắng và các loại đạo cụ để thăm dò và tiến vào thế giới nội tâm của người bệnh.” Anh dường như đang suy nghĩ gì đó, nói rất chậm và thận trọng, “Nếu là trước đây chưa có taobao thì một bộ trị liệu Sa Bàn đầy đủ cũng phải khoảng 20,000 NDT trở lên, xưởng sản xuất cũng đếm được trên đầu ngón tay, nhưng bây giờ muốn tìm ra nguồn gốc của loại cát trắng này sẽ vô cùng khó khăn.”
(1)Cát thạch anh: là loại cát được xử lý bằng cách nghiền nát đá thạch anh.
(2) Trò chơi Sa Bàn: hay còn gọi là Sandbox game, đây là một liệu pháp chữa bệnh tâm lý học. Người chơi có thể tự do lựa chọn các đạo cụ và yếu tố mình mong muốn để xây dựng một thế giới như bản thân mong ước. Người được điều trị có thể thông qua lối chơi tự do của thể loại game này để diễn đạt thế giới nội tâm thực sự, Bác sĩ có thể thông qua việc quan sát những diễn biến đó để có thể hiểu được và thực hiện các bước điều trị cũng như giúp đỡ.
Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng vì dung mạo hòa nhã và dáng vẻ đoan chính nên làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.
Nói thế nào đây, giống như là trước mặt chuyên gia, tất cả mọi phỏng đoán đều có vẻ không ra gì.
Hình Tung Liên hiếm có khi cảm thấy áy náy, chỉ là áy náy của hắn cũng chỉ được vài giây ngắn ngủi liền bị lời nói tiếp theo của Lâm Thần đánh tan.
“Anh thả tôi đi, đảm bảo sau này không xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi sẽ nói cho anh biết loại cát này từ đâu đến.”
“Được.” Hình Tung Liên không hề do dự, trả lời vô cùng sảng khoái, nói xong hắn chống một tay vô cùng hứng thú nhìn Lâm Thần.
Lần này đổi lại là Lâm Thần ngạc nhiên.
Anh cũng không nghĩ tới cảnh sát sẽ đáp ứng yêu cầu như vậy.
Anh chăm chú nhìn đôi mắt xanh thẫm của người cảnh sát kia, tựa như có thể nhìn thấy sự chân thành và ngay thẳng bên trong đó, không giống như đang lừa gạt.
“Cát trong tay nhóc béo là lén lấy từ trong phòng của tôi, nhưng cát bên cạnh mấy thi thể kia tôi thực sự không biết.” Anh trả lời.
Hình Tung Liên gật đầu, bộ dáng như quả nhiên là thế.
Lâm Thần không nói thêm gì, anh liếc nhìn sư đệ của mình, đứng dậy muốn rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng rung nhè nhẹ vang lên trong phòng thẩm vấn.
Theo bản năng Lâm Thần quay đầu lại, thấy hai người ngồi trên ghế kia nhìn nhau một lát sau đó từng người nhận điện thoại của mình.
“Lâm tiên sinh.” Hình Tung Liên che ống nghe, đột nhiên gọi Lâm Thần lại.
“Chúng tôi sẽ đến công viên trung tâm, vừa hay tiện đường có thể đưa anh về, xin anh đợi một chút.”
Hắn ta nói như vô cùng hiển nhiên, không có kẽ hở, làm người ta không cách nào từ chối được.
Nếu như biết tiện đường chính là tiện đường đi đến hiện trường án mạng, Lâm Thần nhất định sẽ không ngồi lên chiếc xe Jeep của Hình Tung Liên.
Vụ án xảy ra ở công viên trung tâm, người chết là một nam giới khoảng 30 tuổi.
Theo lời người báo án, lúc đó người đàn ông đang tập luyện trong công viên, không cẩn thận ngã từ vòng treo (3) xuống, nguyên nhân tử vong có thể do gãy xương cằm.
(3) Vòng treo: handring, là dụng cụ tập phổ biến trong thể dục dụng cụ . Vòng treo nhỏ gọn vì vậy thuận tiện khi lắp đặt tập ở bất cứ nơi nào. (Theo Wikipedia)
Lúc này trời đã tối đen, ánh sáng từ đèn đường mỏng manh, cây rã hương (4) trong công viên đong đưa theo gió. Trong bóng đêm cảnh sát kéo băng cảnh giới màu vàng vô cùng rõ ràng. Bên ngoài khu vực cảnh giới có rất nhiều người, thế nên không thể thấy rõ được tình hình bên trong.
(4) Cây rã hương: là tên gọi khác của cây long não, là một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Về mùa xuân nó sinh ra các lá màu xanh lục nhạt với nhiều hoa nhỏ màu trắng. Nó sinh ra các quả màu đen, thuộc loại quả mọng, mọc thành cụm với đường kính khoảng 1 cm.
Một cây long não cổ, ước tính trên 1.000 năm tuổi, ở Nhật Bản. (Theo Wikipedia)
Xe phanh lại làm Lâm Thần theo quán tính hơi nghiêng về phía trước.
Trong chớp mắt, vị cảnh sát tiên sinh trong buồng lái đã cởi bỏ cảnh phục, đạp phanh xe, hạ cửa sổ xe xuống.
Không chờ Lâm Thần phản ứng, cảnh sát tiên sinh đã xuống xe, khóa cửa, nhốt anh và Phó Hách trong xe.
“Lâm tiên sinh, phiền anh đợi thêm một chút.”
Cách cửa số xe, cảnh sát tiên sinh gửi cho anh một nụ hôn gió rồi tự nhiên chạy đi.
Lâm Thần ngồi trong xe Jeep, gió đêm thổi qua cửa sổ xe. Mọi chuyện xảy ra hôm nay rất ly kỳ, nhưng hình như cũng là do hôm nay anh gặp phải toàn những kẻ kỳ quái.
Sư đệ ở bên cạnh anh nơm nớp lo sợ nói nhỏ: “Sư huynh, anh đừng giận, đội trưởng Hình chỉ muốn đưa anh về thôi. Anh ấy không có ý gì đâu, cũng do có một phần tư huyết thống của dân tộc chiến đấu và một phần tư dòng máu người Ý nên có lẽ hơi phóng khoáng…”
“Lai hai dòng máu này, đúng là không ra được người bình thường.” Lâm Thần nhìn bóng lưng đã đi xa của Hình Tung Liên rồi nói thế.
Hình Tung Liên đương nhiên không nghe được đánh giá này của Lâm Thần.
Là một người có huyết thống phức tạp, hắn là kiểu người linh hoạt điển hình, hắn xoa mái tóc rối bời, đốt điếu thuốc, trà trộn vào đám người chung quanh, sau đó đứng bên một bác gái mặc váy khiêu vũ quảng trường (5).
(5) Khiêu vũ quảng trường: Khiêu vũ tại quảng trường là hoạt động ngoài trời phổ biến cho những người trung niên và cao tuổi, đặc biệt là phụ nữ tại Trung Quốc, phổ biến ở những năm gần đây.
“Bác ơi, vụ gì vậy, sao có nhiều cảnh sát thế.” Đội trưởng Hình ngậm điếu thuốc, giả dạng quần chúng vây xem, vừa hoảng hốt vừa tò mò chọt chọt bác gái bên cạnh.
“Có người chết đó!” bác gái nói tiếng phổ thông không chuẩn lắm, ghé vào tai Hình Tung Liên nói.
“Chết thật, chuyện lớn nha!”
“Còn không phải chuyện lớn sao, thằng nhóc này mỗi ngày bác đều nhìn thấy, hôm qua bác còn tập thể dục chung với nó mà.” Nói tới tám chuyện, bác gái vô cùng nhiệt tình, “Nó rất lợi hại, có thể móc chân vào vòng treo rồi nhào lộn.” Vừa nói bác gái vừa kích động diễn tả, “Là thế này này, sau đó vòng treo bị đứt, thằng bé liền té ngã xuống, té chết.”
“Thật thảm!” Hình Tung Liên đáp lời.
“Đâu chỉ là thảm, khuôn mặt thằng bé lúc đó rất đáng sợ, tròng mắt gần như rớt ra ngoài, tiếng la hét đến cách xa 10 dặm cũng có thể nghe thấy.”
“Bác nói là lúc anh ta té xuống vẫn chưa chết sao?” Hình Tung Liên bỗng ý thức được gì đó.
“Chưa, lúc chúng ta đưa nó đi nó vẫn còn cử động mà.”
“Bác gái kia nói lúc vòng treo bị đứt, nạn nhân không lập tức tử vong.”
Hình Tung Liên đứng ở cửa sổ bên Lâm Thần, tay cầm thuốc, Phó Hách cảm thấy anh ta đang nói chuyện với mình nhưng lại như là nói cho Lâm Thần nghe.
Mà Lâm Thần thì lại dựa vào lưng ghế, hai mắt khẽ nhắm, giống như đang ngủ thiếp đi.
Trong gió đêm, một người như có như không nói chuyện, người còn lại nửa thật nửa giả ngồi ngủ.
Phó Hách quả thật đã bị không khí quỷ quái giữa hai người làm cho nóng như lửa đốt, gã vội vàng đứng ra nói: “Là ngoài ý muốn sao?”
Hình Tung Liên không trả lời gã, trái lại lại nhìn Lâm Thần :” Phải đợi khoa giám định kiểm tra hiện trường xong mới có thể kết luận được.”
Phó Hách cảm thấy mình thật dư thừa, ngay lúc gã muốn nói tiếp thì Lâm Thần ở bên cạnh đột nhiên mở mắt, vịn cửa xe ngồi thẳng dậy, Phó Hách nhìn theo tầm mắt anh, có thể mơ hồ qua đám người nhìn thấy nơi vừa xảy ra án mạng.
Trời rất tối, đèn hiệu cảnh sát lập lòe, dụng cụ tập thể hình loang loáng hắt lên ánh sáng xanh.
Những dụng cụ này nằm rải rác, đều là xà lệch (6), và các thiết bị sits-up (7) tiêu chuẩn, chúng cũng không cũ lắm, có chỗ được dùng nhiều đến bóng loáng, nhưng cũng không có dấu vết gỉ sét hay dấu vết bị phá hoại.
Chỉ có ở góc kia, giá vòng treo đơn độc ở đó, một cái treo giữa không trung, một cái lại rơi giữa mặt đất.
Dưới giá vòng treo còn có chút vết máu, là một mảng cỏ trụi sau đó hình thành một bãi cát.
Lâm Thần liếc nhìn Hình Tung Liên, hai người đang ở rất gần nhau, dường như còn có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Trong bóng đêm, anh thấy ánh mắt của cảnh sát tiên sinh này cũng đang tìm kiếm, giống như cũng đã phát hiện manh mối ở bãi cát, chỉ là không làm rõ ra.
Đều là cát.
Trong thành phố này, liên tục mấy ngày đã xảy ra những vụ án liên quan đến cát. Chuyện này có thể chỉ là trùng hợp, cũng rất có thể là phía sau chúng có liên quan đến nhau.
Nhưng Lâm Thần nghĩ, những chuyện này có liên quan gì đến anh đâu?
“Vụ án xảy ra lúc tôi ở cục cảnh sát,” Lâm Thần nói,” Vì vậy tôi không phải hung thủ.”
Anh nói xong thì nhìn thấy trong mắt Hình Tung Liên sự thất vọng.
“Lâm tiên sinh nói gì vậy, kẻ hèn này nghe không hiểu lắm.” Hình Tung Liên hút một hơi thuốc sau đó ném tàn thuốc xuống đất giẫm lên, cười nói.
HẾT CHƯƠNG 3