CHƯƠNG 2
Hoành Cảnh là một thành phố xưa cũ.
Điều đó có nghĩa là, thành phố này đã trải qua rất nhiều sóng gió, cho nên bất kể ở đây có xảy ra chuyện lớn tày trời gì cũng sẽ không gợn ra ngọn sóng nào. Mặt trời vẫn cứ mọc ở phía đông, lũ trẻ cũng sẽ theo thường lệ dậy sớm, tiếng đọc bài cũng như thường lệ vang lên trong sân trường.
Những chuyện này xưa nay đều vậy.
Như thường lệ Lâm Thần kiểm tra xong kí túc xá của học sinh, anh đánh dấu vào ô trống cuối cùng rồi lật về trang trước, nhìn đến tên một học sinh chưa bao giờ bị đánh vắng.
Làm quản lý kí túc xá sợ nhất là gặp phải tình huống như thế này.
5 phút trước, anh nhận được điện thoại của giáo viên ở trường học, nói rằng bạn học Trịnh Tiểu Minh lớp 3 năm 1 không đến lớp học buổi sáng, bảo anh đến phòng ngủ gọi bạn nhỏ kia dậy.
Nhưng điều kì lạ là kiểm tra phòng ngủ xong anh cũng không thấy có học sinh nào.
Rèm cửa xanh xen hoa trắng bị gió thổi lên, Lâm Thần thở dài, làm việc ở đây 3 năm, anh lần đầu gặp chuyện học sinh mất tích.
Anh quay bút một vòng, Trịnh Tiểu Minh trong ấn tượng của anh là một thằng nhóc mập mạp ít nói, cũng không có dấu hiệu phản nghịch, huống chi trường học gác cổng nghiêm ngặt, bảo vệ cũng không dễ dàng cho một đứa trẻ ra ngoài một mình. Như vậy có lẽ là do người nhà đón đi hoặc là bị bắt cóc thì khả thi hơn?
Như là để xác minh suy nghĩ của anh, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình là số điện thoại lạ cùng trong thành phố Hoành Cảnh.
Anh nhận điện, ấn nút ghi âm, sau đó nghe thấy âm thanh biếng nhác từ ống nghe truyền ra: “Lâm tiên sinh đúng không? Anh có biết bạn học Trịnh Tiểu Minh không?”
“Biết.”
“À, Tiểu Minh đang trong tay tôi, xin mời anh mang theo ví tiền đến cầu Thương Thủy ngõ Nhan Gia nhận người, cám ơn đã hợp tác.”
Đối phương nói xong liền dứt khoát cúp máy.
Lâm Thần nhìn dãy số trên màn hình, nhất thời không kịp phản ứng.
So với lần đầu gặp chuyện học sinh mất tích, anh cũng là lần đầu gặp phải kẻ bắt cóc tùy tiện như vậy.
Nhưng anh chỉ do dự có nên báo cảnh sát hay không trong chốc lát, rồi liền cầm ví tiền bắt xe buýt ra ngoài.
Bọn bắt cóc chọn ngày cũng rất tốt, cây rất xanh hoa cũng rất tươi, nước dưới cầu Thương Thủy cũng sáng như mặt kính vừa được lau sạch.
Giống như là bị định vị hành tung, anh vừa đi đến phiến đá trên cầu, chuông điện thoại liền vang lên.
Giọng nói của tiên sinh bắt cóc khàn khàn điềm tĩnh: “Lâm tiên sinh, xin hãy rẽ trái, tôi ở cánh cửa thứ 6 chờ anh.”
Đại khái là bọn bắt cóc rất thích chỉ huy người khác, không chờ Lâm Thần suy nghĩ gì thêm về “cánh cửa thứ 6″ thì căn nhà biển số 6 ngõ Nhan Gia cũng đã hiện ra trước mắt anh.
Tường trắng ngói đen, cửa số cũ kỹ.
Cửa gỗ cọt kẹt mở ra, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm đứng bên trong.
Người đàn ông tay trái cầm một điếu thuốc, tay phải chống lên khung cửa, ánh mặt trời chiếu xuống, anh ta có vẻ như còn buồn ngủ, hốc mắt rất sâu, đôi mắt mơ màng như hồ nước xanh thẳm, ánh mắt không có chút kiêng dè, cũng bởi vì không kiêng dè mà trông có vẻ phóng khoáng ngông nghênh, giống như là bầu trời này, nước này, cảnh đẹp khắp thành này cũng chẳng có gì đáng để vào mắt.
Một người đàn ông thế này, đại khái cũng sẽ không thật sự đi bắt cóc một thằng nhóc mập mạp 80 cân.
Lâm Thần rất bình tĩnh mở miệng :”Tôi tới đón tiểu quỷ trong nhà anh về, cảm tạ đã giúp đỡ.”
Anh nói xong chậm rãi cúi người, nhưng lại không nghe thấy mấy lời khách sáo đáp lại, anh ngẩng đầu chỉ thấy đối phương ngậm thuốc là vào miệng, ba ngón tay giơ lên nhẹ nhàng ra hiệu.
Hiển nhiên, câu “mang theo ví tiền” khi nãy cũng không phải nói đùa.
Lâm Thần có chút cạn lời, nhưng vẫn cho tay vào bộ đồ lao động móc ra một tờ tiền giấy, nói: “Vừa hay có 5 đồng.”
Người đàn ông nhận tiền, cất vào túi quần, cũng không thấy xấu hổ, hắn giơ tay hút một ngụm thuốc, sau đó hơi nhích qua, tay vẫn chống trên khung cửa.
Lâm Thần hơi cúi người cám ơn, chen vào dưới cánh tay người đàn ông vào nhà, đi thẳng vào bên trong.
Trên chiếc giường gỗ, anh nhìn thấy một cái mông nhỏ.
“Trốn học là không ngoan nhé.”
Anh ngồi xuống một bên giường, đưa tay kéo bạn học Trịnh Tiểu Minh đang giả vờ làm đà điểu ra cạnh giường, sau đó cúi người cầm đôi giày trên đất mang vào chân bạn nhỏ, tiếp tục nói: “Đương nhiên làm đàn ông, thỉnh thoảng phạm phải sai lầm cũng có thể thông cảm được.” Anh kiên nhẫn mang giày cho cậu bé, lại nói: “Nhưng vấn đề là, đầu tiên thầy không thích ra ngoài, thứ hai thầy thực sự rất nghèo, vì vậy thay vì gọi điện thoại cho thầy thì lén trốn đi càng thích hợp hơn.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhóc mập mạp nhìn người đàn ông còn đang hút thuốc ở cửa, rưng rưng muốn khóc.
Lâm Thần liếc nhìn thằng bé, lại nhìn qua ánh mắt như cười như không của người đàn ông, ánh mắt anh cuối cùng dừng lại ở bộ đồng phục màu xanh ở góc phòng.
Bình thường người dân có lòng tốt gặp trẻ em đi lạc phản ứng đầu tiên là đưa đến cảnh sát, như vậy một người có thể hỏi đứa bé số điện thoại của quản lý kí túc xá, hơn nữa tự mình tới cửa đón người hiển nhiên cũng không có hảo tâm gì.
Lâm Thần thu tầm mắt lại, nắm tay cậu bé, quay người muốn đi.
Ngay trong chớp mắt khi anh muốn đi qua cửa nhà thì xoạt một tiếng, sau đó cổ tay lành lạnh, xuất hiện một cái còng tay màu bạc.
Lâm Thần nhìn bạn nhỏ bên chân, rất bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên, nếu như em chọc phải cảnh sát, cũng không nên lẻn đi, ôm đùi bán manh có vẻ thích hợp hơn.”
“Lâm tiên sinh thật là một người khéo léo, không bằng cùng uống một cốc trà ?” Cảnh sát tiên sinh ở một bên thong thả mở miệng.
“Tôi cũng không quen đến cục cảnh sát.” Lâm Thần suy nghĩ một chút rồi trả lời như vậy.
“Đi nhiều sẽ quen thôi.” Đối phương cười nói.
— — — — — — — — — — — — — — — — — —
Có nhiều người cả đời sẽ không vào cục cảnh sát, hay nói cách khác, có nhiều người cả đời cũng sẽ không vào đến phòng thấm vấn của cảnh sát.
Vì vậy, nếu có thể dựa vào bán manh làm nũng để giải quyết vấn đề thì tuyệt không nên làm lớn chuyện, dù sao thì phòng thẩm vấn của cục cảnh sát đều rất âm u ngột ngạt.
Trên cửa có song sắt, trên tường dán mấy chữ đanh thép “Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị”. Cảnh sát sẽ bắt bạn khai rõ mọi chuyện, đồng thời còn bị rất nhiều người lẳng lặng dòm ngó.
Trương Tiểu Lung là một nữ cảnh sát của đội hình sự thành phố Hoành Cảnh.
Lúc này cô đang đứng ở bên ngoài tấm kính một chiều, quan sát nhất cử nhất động của nghi phạm trong phòng thẩm vấn.
Cô thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép gì đó, vì quá chăm chú nên mãi đến khi có âm thanh khàn khàn truyền đến cô mới ý thức được bên cạnh đã xuất hiện thêm hai người.
“Thế nào rồi?”
Trương Tiểu Lung quay đầu, nhìn thấy một bên mặt anh tuấn của đội trưởng mới, sau đó rất không có tiền đồ mà đỏ mặt, nhưng là một sinh viên được huấn luyện nghiêm túc của trường cảnh sát, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, báo cáo: “Đội trưởng, người anh mang đến đã ngồi 1 tiếng 13 phút, anh ta cứ vậy ngồi nhìn bức ảnh.” Trương Tiểu Lung vội nhìn xuống, lật ra hai trang ghi chép: “Theo yêu cầu của anh, không ai nói chuyện với anh ta, nửa giờ trước có người vào đưa nước, nhưng anh ta không uống. À, anh ta nhìn bức ảnh thứ ba lâu nhất, thật sự rất kì quái, đội trưởng, người này nhất định có vấn đề.”
Cô gái nhỏ bấm bút bi, nhìn người thanh niên trong phòng thẩm vấn, có chút kích động.
Thành thật mà nói, Trương Tiểu Lung không có ác cảm với thanh niên kia, dù sao đối phương là loại người nhã nhặn mà cô thích.
Tóc người thanh niên rất đen, đồng tử càng đen đến không thấy đáy, anh hơi gầy, vóc người cũng không cao lớn lắm, nhưng do khuôn mặt rất yên bình hoặc là do ánh mắt chân thành làm anh có vẻ rất nghiêm túc mà bình thản, tựa như cây tùng trên núi hay như trúc bên hồ, gió vừa thổi liền sẽ mang đến không khí trong lành.
Nếu chỉ có vậy thì thật sự không có gì khả nghi, nhưng anh ngồi trong phòng thẩm vấn lâu như vậy, lại chỉ nhìn chằm chằm ba bức ảnh, không ồn ào ầm ĩ, đầu cũng không ngẩng, người bình thường ai lại kiên nhẫn như vậy?
Quả nhiên là không bình thường mà!
Trương Tiểu Lung nghĩ vậy, ánh mắt cô cũng thuận theo nhìn về phía ba bức ảnh.
Bức đầu tiên là một cụ già vẻ mặt an tường, cụ nằm trên giường, mặc áo liệm màu xanh ngọc, nhìn qua giống như đang ngủ say.
Bức thứ hai rõ hơn, vị trí cụ già đang nằm là nhà xác, bởi vì bên cạnh còn có mấy thi thể được che vải trắng khác.
Nếu như nói hai bức ảnh trước có chút lạnh lẽo thì bức thứ ba lại vô cùng quỷ dị.
Trong ảnh cụ già nằm trong một gian cửa hàng, hai mắt nhắm nghiền, mặc một bộ đồ chế độ cũ màu xanh, lão nằm trên đất, bên cạnh là mấy vết máu nhỏ, nếu nhìn kĩ bức ảnh sẽ phát hiện, bên cạnh túi của cụ chảy ra một đám cát trắng.
— — — — — — — — — — — — — — — — — —
Nếu những bức ảnh này xếp đúng thứ tự thì sẽ là một cụ già nằm trong nhà xác bệnh viện không biết vì sao bị người ta đem ra đầu đường gây chuyện.
Người bình thường hiển nhiên sẽ không làm chuyện này, nếu đây không phải do bệnh viện thì đúng là chuyện lớn rồi.
Nhưng bất kể là chuyện gì, cũng là chuyện của cảnh sát, hình như cũng không liên quan gì đến anh?
Lâm Thần đang trầm tư thì cửa phòng thẩm vấn cọt kẹt bị đẩy ra.
Anh ngẩng đầu, thấy một nữ cảnh sát ngồi xuống trước mặt.
“Lâm Thần, 1h đến 3h chiều ngày 7 tháng 9 anh ở đâu?”
Giọng nói của nữ cảnh sát lanh lảnh, thậm chí còn chưa mở tài liệu ra cô đã hỏi.
“Ở một kí túc xá nhỏ trong thành.” Lâm Thần lại nhìn bức ảnh, xem xét trước mặt nữ cảnh sát, chậm rãi đáp.
Dung mạo nữ cảnh sát rất xinh đẹp, tóc đen dài, vành tai trắng nõn, mà trong đôi tai trắng nõn kia còn có một đôi tai nghe.
“Có người làm chứng không?” Nữ cảnh sát vội ngắt lời anh, lại tiếp tục nói: “Anh nói anh ở kí túc xá vậy ai có thể làm chứng?”
“Cô nói khoảng thời gian đó, tôi một mình ở kí túc xá, học sinh đều đang lên lớp học, quả thật không có ai có thể làm chứng.”
Lâm Thần đáp xong, rõ ràng nhìn thấy nữ cảnh sát có chút phiền muộn, cô cúi đầu ấn bút, tiếp tục hỏi vấn đề tiếp theo trên bản ghi chép: “Gần đây anh có đến bệnh viện số 3 không?”
Hiển nhiên là có người viết sẵn các vấn đề, phái cấp dưới đến hỏi khẩu cung, như vậy dĩ nhiên là lãnh đạo đang đứng ở sau kính một chiều quan sát nhất cử nhất động của anh.
Chỉ vì một xác chết bị di chuyển hiển nhiên không cần hoảng loạn lớn như vậy.
“Nói đi, tại sao lại bắt tôi?” Lâm Thần ngắt lời nữ cảnh sát.
Ánh mắt nữ cảnh sát dao động, theo bản năng nhìn về phía tường kính trong phòng thẩm vấn.
Lâm Thần nhích tới, đại khái có thể hiểu đây là vì cái gì : “Tôi nghe nói, gần đây trong nhà xác của bệnh viện số 3 xuất hiện thi thể nam ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh xác chết đều có một ít cát trắng.” Anh nhìn thẳng vào mắt nữ cảnh sát, sau đó ngả ra sau dựa vào lưng ghế, “Chuyện này rất kì quái, nếu như cục cảm thấy nan giải đại khái sẽ nhờ đến hai loại người, một là đạo sĩ, một loại khác là nhà tâm lý học. Vì vậy, đơn vị các cô hợp tác là H đại không sai chứ?”
Trương Tiểu Lung trợn mắt trừng Lâm Thần như đang nhìn biến thái, đột nhiên cô ấn tai nghe, dường như nhận được lệnh gì đó, cô vụt đứng lên quay đầu đi ra.
Lâm Thần nghiêng người, nhắm vào kính thủy tinh lạnh nhạt nói: “Ra đi, đừng trốn nữa.”
Một lát sau, cửa phòng thẩm vấn lần thứ hai mở ra.
Một người đàn ông vóc người hơi mập mạp đẩy cửa đi vào, tay trái cầm theo một bình nước nóng, tay phải cầm một cốc sứ đặt lên bàn, móc trong túi một gói trà cho vào cốc, sau đó nhanh chóng đổ nước nóng vào, động tác một mạch như nước chảy mây trôi. Xong xuôi, gã cúi người cung kính đưa cốc trà lên, giọng nói có chút run rẩy: “Sư….Sư huynh….”
“Hóa ra là giáo sư Phó.” Lâm Thần không nhận cốc trà, giọng nói có chút lạnh nhạt.
“Sư huynh…không phải tôi bắt cậu đâu!” Là chuyên gia tâm lý học tội phạm được cục thành phố mời đến, Phó Hách trong cục cảnh sát rất ít khi luống cuống.
“Tại sao bắt tôi?” Lâm Thần hỏi dứt khoát.
“Là do mấy hạt cát.”
“Đây gọi là vật chứng sao?”
“Sư huynh, tôi không dám gạt cậu mà.” Phó Hách nhoài đến phía trước, có chút nịnh nọt, “Gần đây trong bệnh viện thành phố xảy ra chuyện, trong nhà xác xuất hiện một xác chết ăn mặc chỉnh tề, mà góc giường sẽ có một ít cát mịn, chuyện này cậu cũng biết.”
Lâm Thần gật đầu.
“Sáng sớm nay, đội trưởng đội hình sự ở bên đường gặp một đứa bé đi lạc, đứa bé kia bám vào cửa sổ, móc trong túi ra một nắm cát, nói chú ơi con muốn ăn KFC, có thể dùng cái này đổi với chú không?”
“Thiên tài.” Lâm Thần không dám tin vào tai mình.
“Ha ha,” Phó Hách cười, “Sau đó, so sánh với vật chứng, cát đứa bé đó lấy ra cùng loại với cát bên cạnh thi thể.”
“Trùng hợp vậy.” Lâm Thần nhíu mày.
“Đâu chỉ là trùng hợp, sư huynh cậu biết không, hôm qua ở phố Xuân Thủy rối loạn một phen, một cụ già ngã xuống trước mắt mọi người, lúc xe cấp cứu tới nói rằng cụ đã chết được vài giờ.” Phó Hách nhỏ giọng nói rõ từng câu từng chữ, “Hơn nữa, trong túi của cụ già rơi ra một nắm cát.”
“Rốt cuộc là loại cát như thế nào?”
“Cát rất đặc biệt, rất trắng, nhưng bên vật chứng vẫn chưa tra ra được.”
Lâm Thần nghe xong hơi nhướng mày: “Đem ra tôi xem thử.”
Anh còn chưa dứt lời cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm cầm túi vật chứng thoải mái đi vào.
“Lâm tiên sinh, kẻ hèn họ Hình, Hình Tung Liên.” Người đàn ông không biết đã thay cảnh phục từ khi nào, cử chỉ đoan chính, thái độ vô cùng tốt, so với kẻ lưu manh lúc trước như hai người khác nhau, “Tôi hi vọng cậu có thể nhận rõ một chút, cậu đã từng thấy loại cát này chưa?”
Lâm Thần chẳng thèm nhìn hắn ta, chỉ thuận tay cầm túi cát trên bàn.
Cả túi cát khoảng 50g, anh mở túi vật chứng, cẩn thận vê một chút.
Cát rất trắng, hạt tròn đều, vô cùng sạch sẽ, so với cát thô cứng trên công trường và cát mịn trên bờ biển đều rất khác.
Lâm Thần cho cát lại vào trong túi, anh nhìn Phó Hách, giọng điệu lạnh nhạt: “Cát này cậu chưa từng thấy?”
“Hình như chưa thấy.” Phó Hách trả lời.
“Thứ này cũng không nhận ra, cậu làm sao mà tốt nghiệp được thế?” Lâm Thần nghiêm khắc hỏi.
HẾT CHƯƠNG 2