Chương 4


Lâm Thần cho rằng mình rất rõ ràng đã biểu hiện thái độ từ chối qua lại với cảnh sát, thế nhưng tên người lai này thật sự rất kì quái. Hình Tung Liên không tức giận, trái lại khi anh tỏ ý muốn tự mình bắt xe bus về nhà thì đối phương nhanh chóng khóa cửa xe, sau đó dùng vẻ mặt hết sức lo lắng nói :”Đã trễ như vậy còn để Lâm tiên sinh đi về một mình, mẹ tôi nhất định sẽ trách móc.”

Hắn không nói thêm gì liền lái xe về hướng ngược lại trường tiểu học thực nghiệm thành phố.

Nhìn ánh đèn trôi qua ngoài cửa sổ, Lâm Thần cảm thấy như đang bị cảnh sát bắt cóc.

Chờ khi xe dừng lại lần thứ hai thì bọn họ đã đến một con đường ăn uống nổi tiếng nhất thành phố.

“Hôm nay đã mạo muội mời anh đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra, tôi cảm thấy rất áy náy, xin anh cho tôi cơ hội được mời anh một bữa cơm xoàng nhé.” Cảnh sát tiên sinh quay đầu, nói với anh rất chân thành.

Lâm Thần há miệng lại phát hiện mình không nói được gì, dù là ai đi nữa đối mặt với lời nói chân thành như vậy, tronng nhất thời cũng không thể tìm được lý do để từ chối.

Ngược lại Phó Hách lại vỗ lưng ghế dựa kêu lên: “Hôm nay anh làm mất một ngày của sư huynh tôi lại chỉ bồi thường bằng bữa ăn ở lề đường, lão Hình anh có thể còn mất mặt hơn nữa không?”

“Quán lề đường thì sao, bây giờ tôm hùm đất cũng phải 6 đồng một con đó.” Hình Tung Liên mặt đầy xót xa nói, “Vụ án không phá được, tiền thưởng tháng này cũng bị cắt, phải tiết kiệm một chút nha.”

Lần trước là mời uống trà, lúc này lại mời ăn cơm, cũng may là không phải ăn cơm tù.

Tuy là bão sắp tới, nhưng chợ đêm ở Hoành Cảnh vẫn rất náo nhiệt.

Dưới ánh đèn, khói thuốc trở nên ánh sáng mơ màng.

Tuy ngoài miệng kêu ca giá tôm hùm đất tăng cao, nhưng đội trưởng Hình vẫn rất hào phóng mua hẳn 6 cân.

Trong chốc lát, bàn nhựa màu trắng bị cả rổ tôm hùm đỏ tươi che kín.

Xung quanh là tiếng chạm ly cốc náo nhiệt, ông chủ cho vào chảo một nắm ớt lớn, khói bay khắp nơi.

Phó Hách nhìn xung quanh, bị sặc ho khan liên tục :”Tốt xấu gì cũng là người có địa vị, anh không thể có thưởng thức một chút sao?”

Lâm Thần ngẩng lên, chỉ thấy Hình Tung Liên đang chiến đấu với tôm hùm đất hết sức chăm chú.

Nghe Phó Hách chất vấn, Hình Tung Liên chỉ cầm chai bia chạm nhẹ, nghiêm túc nói: “Tôm hùm đất sốt cay là quốc túy đó, còn ý kiến nữa thì    anh sẽ trở mặt với chú đó.”

Lâm Thần nghe vậy nhíu mày, đưa tay bốc một hạt đậu phộng, sau đó cầm ly hớp một hớp bia.

Từ góc độ của Hình Tung Liên nhìn sang, Lâm Thần cũng không khó lôi kéo cho lắm.

Động tác lột tôm của anh rất chăm chú tỉ mỉ, tư thế uống bia cũng không chút rụt rè, đèn đường mờ mờ, ánh mắt anh trong suốt sáng ngời, vì ăn tôm cay nên môi đỏ hồng lên.

“Anh cảm thấy chuyện này là như thế nào?” Hình Tung Liên chạm cốc với anh rồi hỏi.

“Tôi không biết.” Lâm Thần uống một hớp bia rồi trả lời rất dứt khoát.

“Chuyện ở bệnh viện không đáng kể, coi như là có người thần kinh thích sắp tư thế cho xác chết đi, loại chuyện này không đủ tiêu chuẩn để lập án, nhưng nếu kết hợp với vụ xác chết ở chợ và vụ ngã chết này thì không thể đơn giản như vậy phải không?”

Lâm Thần bị nhìn chằm chằm đến không chịu nổi.

Chung quy thì đôi mắt của Hình Tung Liên vốn rất đẹp, lông mi rất dài do ưu thế của dòng máu lai trời sinh, vì đang ngẩng đầu nên miễn cưỡng có thể từ khuôn mặt phủ đầy râu nhìn ra được xương gò má.

Không thể phủ nhận rằng Hình Tung Liên rất đẹp trai.

Lâm Thần dời tầm mắt, Hình Tung Liên thấy anh không trả lời vẫn kiên nhẫn hỏi :”Vậy anh có thể nói với tôi loại người nào lại thích đùa bỡn xác chết ?”

“Tâm lý biến thái.” Lâm Thần đáp như chuyện đương nhiên.

“Hẳn là biến thái, không biến thái ai lại làm vậy.” Hình Tung Liên gõ gõ bàn.

“Cái gọi là tâm lý biến thái là chỉ người có hành vi lệch khỏi các chuẩn mực mà xã hội tán thành, anh nhất định phải tìm hiểu động cơ phía sau hành vi đó.” Đại khái là do hơi cồn xông vào  thần kinh nên Lâm Thần trời xui đất khiến giải thích cho Hình Tung Liên :”Có ba loại nguyên nhân gây nên hành vi như thế, loại thứ nhất là nghi thức, nó đại biểu cho một loại tố cầu nào đó. Loại thứ hai là ảo giác, xuất phát từ rối loạn hoạt động thần kinh đại não.” Lâm Thần dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ độ khả thi của loại thứ ba, “Loại thứ ba cũng là loại khó dự đoán nhất, đó chính là một phần của chính hành vi phạm tội.”

“Một phần của hành vi phạm tội là ý gì?”

Lâm Thần nhìn về phía bên kia, đầu bếp đang bỏ thức ăn vào chảo, mùi thơm bốc lên :”Có lẽ là sợi khoai tây, có lẽ là ớt xanh, ai biết được món này cuối cùng sẽ là gì?”

Lời nói của anh vô cùng mơ hồ, nhưng Hình Tung Liên lại giống như được chỉ điểm.

Cảnh sát tiên sinh nhấc áo khoác, nói đi là đi ngay :”Đi, đi đến bệnh viện xem thử.”

Phó Hách phản ứng còn nhanh hơn, Hình Tung Liên chạy chưa được hai bước gã đã xông lên ôm cổ hắn, la to: “Lại muốn trốn đúng không!”

“Giáo sư Phó à, anh thật sự không có tiền mà!”

“Rõ ràng lão tử thấy trong túi ngươi có thẻ tín dụng màu đen, đừng cho là tôi không biết, thẻ vàng còn không bằng thẻ đen, tên nhà giàu chết tiệt kia.”

“Đó là dùng bút lông đen tô lên đó!” Hình Tung Liên nói rất vô tội.

Hình Tung Liên bị giáo sư Phó cương quyết lôi về bàn rượu. Chờ lúc hai người trở lại, Lâm Thần đã không còn bóng dáng.

Phó Hách muốn đi tìm người lại bị Hình Tung Liên  giữ lại: “Lão Phó, cậu thành thật nói cho tôi biết anh ta rốt cuộc là ai?”

“Sư huynh của tôi.” Giáo sư Phó đáp như chuyện đương nhiên.

Nói chung chuyện này trên cơ bản là hỏi cũng như không hỏi.

Hình Tung Liên đương nhiên cũng rất muốn hỏi cho thấu đáo rằng tại sao cậu đã là Giáo sư, vậy mà sư huynh của cậu lại làm quản lý kí túc xá, hoặc là sư huynh của cậu trình độ rõ ràng rất trâu bò thế sao lại không chịu trợ giúp cảnh sát phá án.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không hỏi, dù sao đi đào bới mấy vấn đề này thì thật là bát quái quá lố rồi.

Dưới sự ép bức của giáo sư Phó, hắn rốt cuộc cũng phải thanh toán tiền tôm hùm đất.

Không khí buổi tối rất chênh lệch so với ban ngày.

Bóng cây lắc lư, có lẽ là bão sắp tới, khí hậu biến đổi rất nhanh, trong không khí ướt át có vương chút hơi nước, mưa tựa như cũng đang rả rích rơi xuống.

Lâm Thần trở lại trường học, chào hỏi bảo vệ, cửa mở răng rắc, chuông điện thoại của anh cũng theo đó vang lên.

Trên màn hình hiện lên dãy số xa lạ, Lâm Thần nhìn địa chỉ cuộc gọi đến, động tác nhận điện thoại có hơi chần chừ.

Điện thoại kết nối được ba giây, hai bên đều trầm mặc.

“Chào ngài, Trần tiên sinh.” Lâm Thần tựa vào bức tường sau phòng bảo vệ, một tay cầm điện thoại.

“Lâm Thần, mi vẫn không an phận như thế sao.” Giọng nói ở đầu bên kia rất lạnh, ngữ điệu kéo dài, bởi vậy nghe như rất khắc nghiệt.

“Nếu người báo cáo với ngài báo cáo đầy đủ cẩn thận nhất định sẽ nhắc tới tôi bị còng tay bắt tới cục cảnh sát ‘hỗ trợ điều tra’ , như vậy rõ ràng không phải tôi tự nguyện, hy vọng ngài có thể hiểu được.”

“Nghe nói bây giờ mi làm quản lý kí túc xá?”

Người bên kia cũng không để ý tới lời giải thích của Lâm Thần, trái lại lại đổi đề tài, như kẻ bề trên nhìn xuống.

“Đúng vậy, dưới áp lực ngài tạo ra, đây là công việc có thể diện nhất tôi miễn cưỡng có thể tìm được.” Lâm Thần hơi cúi đầu, một tay còn lại anh đút vào túi quần.

“Haha, không tin được, Lâm Thần của đại học Vĩnh Xuyên năm đó cũng có ngày hôm nay. Mi bây giờ khổ sở lắm sao?”

“Đúng vậy, hiện tại tôi rất khổ sở, rất nghèo, mất đi giấc mơ và mục tiêu sống, mỗi ngày như loài giun dế thấp hèn, như ngài mong muốn.”

Lâm Thần biết rõ điều người đàn ông muốn nghe, mỗi một từ anh nói ra, bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở ồ ồ.

Tuy rằng anh nói lời khổ sở nhưng vẻ mặt lại rất nhẹ nhàng. Ánh đèn mỏng manh trong phòng bảo vệ hắt lên người anh, áo anh giống như trong suốt.

“Mi không thể hại người nữa!”

“Đúng vậy, cũng nhờ ngài.”

“À, đúng rồi, mi tốt nhất nên cách tên bạn cảnh sát ngu ngốc và sư đệ của mi xa một chút, nhỡ đâu mi lại hại chết bọn họ chẳng lẽ lại muốn sám hối nhiều năm nữa sao. Loại người như mi làm sao xứng đáng có bạn bè chứ.”

“Được.”

Lời anh nói còn chưa dứt điện thoại đã ngắt.

Trời mưa xuống, rơi trên tóc và vai anh, mang theo cảm giác mát mẻ đầu thu.

Như là báo hiệu, khi anh đi vào kí túc xá xong thì mưa ào rơi xuống.

Mưa rất lớn, hạt mưa bùm bụp rơi lên cây cối, tiếng mưa rất lớn, giống như tiếng thú hoang gào thét.

Lâm Thần đi lên lầu, theo kế hoạch công tác chuẩn bị ổn định đám học sinh.

Kí túc xá của trường thực nghiệm tiểu học cũng không có nhiều học sinh, mấy đứa nhỏ đều có cha mẹ lo lắng sớm đón về, vì vậy chỉ còn mười mấy đứa ở lại.

Anh và mấy người quản lý khác lần lượt rõ cửa từng phòng, kiểm tra tốt từng người, giúp mấy đứa nhỏ thu dọn sách vở và quần áo tắm rửa, sau đó lùa đến phòng lớn trong kí túc xá.

Trẻ con ở Hoành Cảnh cũng không phải lần đầu gặp bão, vậy nên không có ai lo lắng quá mức.

Mấy đứa bé lớn nhỏ tụ tập ở hai gian phòng lớn trong kí túc xá, một góc bày một đống đồ ăn vặt và nước uống, so với đêm đen và gió rít gào ngoài cửa sổ lại chẳng có mấy đáng sợ.

Lúc sắp hừng đông, bọn trẻ lại ngủ yên thì Lâm Thần chào quản lý trực ban rồi trở về phòng của mình,

Gió càng lúc càng lớn, mưa lại như đang ngừng lại.

Bên ngoài, cây chuối tây bị gió thổi đến mức ngả nghiêng, phiến lá khổng lồ mau xanh ào ào rung giật, bóng ngổn ngang hắt trên vách tường.

Anh mở đèn, ánh sáng nháy mắt chiếu rọi khắp không gian nhỏ hẹp.

Nơi này ngoại trừ bàn học và chiếc giường đơn  thì không có thêm gì khác.

Cửa sổ phía trên bàn học chẳng biết mở ra từ khi nào, sách vở bị nước tạt ướt đẫm, nước đọng thành một vũng.

Trong vũng nước kia có một chiếc thuyền nhỏ màu hồng.

Hình như là một bức thư được xếp thành hình, Lâm Thần bước nhanh lại, cầm lá thư từ trong nước ra.

Bức thư bị nước mưa thấm ướt, Lân Thần nhìn thấy tên mình trên bức thư, trong lòng có dự cảm không tốt. Anh lần mò mép thư muốn mở ra, sau đó anh lại sờ thấy bên trong có thứ gì đó.

Thứ kia rất cứng, lại tựa như rất mềm mại…

Lâm Thần nhanh chóng mở thư ra, đập vào mắt là một ít cát dính trên giấy.

Cát màu trắng toát, vì bị ngấm nước mưa nên vón lại với nhau rất xấu xí.

Lâm Thần nhíu mày, tìm túi nhựa trong phòng, nhẹ nhàng đổ cát từ trong thư ra, chữ viết bắt đầu mơ hồ hiện ra.

Đó là một bài thơ, chữ viết ngoài lề tựa như đã bị nhòe từ lâu, chữ viết màu đen mềm mại tan ra, như sương mù cuốn quanh bức thư.

“Thân ái, em rốt cuộc có thể yên bình đối mặt với tử vong

Em không hề do dự, khiếp đảm hay hoảng sợ

Hai tay Tử thần ôn nhu, ánh mắt mê đắm

Đôi mắt gã đen thẫm phóng ra đóa hoa ướt át

Cuối cùng em ngửi thấy hương thơm ngát

Từ bàn tay gã duỗi ra vô số rễ cây

Một nhánh đâm vào thế gian,

Anh có tìm được hay chăng?”

Nhìn những dòng chữ mơ hồ kia, Lâm Thần đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh đập vào cột sống anh, chậm rãi lan đến đỉnh đầu.

HẾT CHƯƠNG 4



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play