Đêm tối, mưa gió mịt mù.
Mặt trời đã lặn, khắp nơi tối đen như mực, sấm chớp dồn dập, gió hô mưa gào, đèn đuốc vốn sáng trưng trên đường tập trung soi rọi sự ầm ĩ người ngựa tán loạn. Mấy tiểu thương cuống quýt dọn sạp hàng, người bán hàng rong dựa vào đòn gánh tránh mưa ở dưới quán trà, nhân tiện mua một chén Cao Toái[1] nóng hổi. Xa phu vội vàng đánh xe ngựa, bánh xe cán qua một cái ki hốt rác lăn lông lốc giữa phố. Người qua đường dùng ống tay áo ôm đầu chạy, chẳng mấy chốc toàn thân đã bị nước mưa tưới ướt sũng.
[1] Cao Toái: là một loại trà chỉ có ở Bắc Kinh ngày xưa. Vụn trà bị bỏ đi và không có tác dụng ở những nơi khác, nhưng ở Bắc Kinh xưa, chúng là nguyên liệu pha trà rất phổ biến cho người nghèo.