Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi
bị hắn cắn rách, nhìn thấy vết cắn đỏ bừng trên đó. Hắn lặng lẽ nhìn
chằm chằm một lúc, không nói một câu nào mà cúi đầu hôn chàng.
Một đường sống cũng không lưu lại.
Trạng thái của Tiểu Ma Vương thật ra
cũng không tốt hơn trước là bao. Hắn ngậm chiếc lưỡi mềm mại mà đối phương mà
cắn rách, sau đó lại đi trêu chọc, hắn nhìn Giang Chiết Liễu
khẽ nhíu mày, nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ khi hai người hôn
nhau.
Hắn tìm lại được cảm giác chân thật từ
một vùng đất mênh mông, sau đó buông lỏng ý đồ xâm lược, buông
cánh môi đối phương ra.
Khóe môi Giang Chiết Liễu cũng bị hắn cắn
rách, cực kỳ phiếm hồng.
“Sao ngươi...” Giang Chiết
Liễu nhắm mắt rồi lại mở ra, còn chưa kịp lấy lại một
hơi đành bất đắc dĩ nhìn hắn: “Sao ngươi lại hung dữ như
vậy.”
“Ta xin lỗi.” Gặp chuyện không giải quyết
được thì xin lỗi trước: “Là ngươi hôn ta trước.”
Giang Chiết Liễu nói một
câu, không thể cãi lại được.
Chàng nhìn thoáng qua nước đường nâu
trong bát, thấp giọng nói: “Cho ta uống cái này là chê ta không đủ ngọt
sao?”
Lúc này Văn Nhân Dạ nhấm nháp được vị
ngọt trong khoang miệng. Khi Giang Chiết Liễu ngẩng đầu hôn hắn, trong
đầu hắn đều là người trước mắt này, cho nên mới xem nhẹ
chuyện này. Tầm nhìn của hắn quét qua bát thuốc, một lúc lâu sau mới
nói: “Họ đang lừa ta?”
Giang Chiết Liễu thở dài, ngữ điệu
bình tĩnh, cố gắng dịu dàng giải thích: “Lúc trước ta ngủ, cũng
không có cách để chữa trị, ta cũng không có bệnh...”
“Ngươi có.”
Giang Chiết Liễu bị hắn nói một câu chặn
lại.
Chàng nhìn Văn Nhân Dạ quay
đầu, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm chàng, trong mắt đều là cố chấp
không chịu thỏa hiệp.
“Ngươi vẫn chưa khá hơn.”
Giang Chiết Liễu không nói gì, không biết
lúc này nên nói mình bị bệnh, hay là nói mình không có bệnh.
Thật khó để lựa chọn, không ngờ
rằng một ngày nào đó vậy mà chàng sẽ lâm vào loại chần chờ này.
“Hắn cho rằng ngươi không cứu được.” Văn
Nhân Dạ nhìn chàng thật sâu, lúc nói những lời này, không nhìn ra tinh thần hắn
không bình thường một chút nào, nhưng mỗi một câu lại càng đáng sợ
hơn: “Có phải hắn muốn từ bỏ ngươi đúng không?”
“Không.” Giang Chiết Liễu cắt đứt lời nói
của hắn, vội vàng chuyển đề tài: “Là tình huống của ta chuyển biến tốt,
cho nên mới cho nhiều đường vào bên trong.”
Y giơ tay lên xoay hai má Tiểu Ma
Vương, y nhìn vào đôi mắt không thấy đáy này, gằn từng chữ nói: “Không
phải bọn Tiểu Dư buông tha cho ta, bọn họ chỉ muốn tốt cho ta, ngươi đừng
chui vào ngõ cụt.”
Văn Nhân Dạ nhìn y, yê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.